Chương trước
Chương sau
“Xin các vị đồng môn đừng nhiều lời nữa!” Phương Bằng cử vung tay lên ngăn trở đám người nghị luận, quỳ gối mấy bước thành khẩn nhìn Khương Vọng: “Sau khi Tam ca mất tích, ta dần người tìm kiếm bốn phía, mấy lần khóc không thành tiếng! Tinh nghĩa ta đối với Tam ca mọi người đều biết, thiên địa chứng giám! Cho dù ta không thẹn với lương tâm, nhưng nếu không phải là ta tín nhiệm Đắc Tài, Tam ca lại tín nhiệm ta, thì sao tên súc sinh này có thế nhân cơ hội mà lập bẫy? Hết thảy trách nhiềm đều do ta, ta nguyện dốc hết sức gánh vác!”

“Ta nguyện giao hết tư khố, bồi thường thống khổ cho Tam ca. Ta nguyện chịu roi hình, bù đắp lỗi sai tin lầm. Ta nguyện tự thân giết tặc, thề diệt dư nghiệt Tây Sơn, dư nghiệt chưa diệt, ta nguyện không về thành!”

“Ta nguyện ý làm như vậy, không phải vì dền bù. Tam ca suýt nữa bỏ mình, hận này khó giải! Chỉ tính trên tình huynh đệ chúng ta, ta không cách nào tha thứ cho chính mình!”

“Nếu như…” Phương Bằng cử cuối cùng gần như than thở khóc lóc, cắn răng nói: “Nếu như Tam ca vần chưa hết hận, vậy liền cầm lấy thanh trường kiếm này, một kiếm giết chết ta! Bằng Cử không oán hận một câu!”

Ánh mắt mọi người đều dán đến chuôi trường kiếm nhuốm máu trên đất.

“Phương sư huynh không thế như vậy!”

“Ta tin tưởng không phải là lỗi của huynh, đại trượng phu sao có thế dề dàng nói chết là chết được?”

Tình cảnh này khiến những người đang vây xem dều biến sắc, nhao nhao lên tiếng khuyên can.

Ngay cả Lăng Hà cũng trầm mặc một lúc sau mới mở miệng lần nữa: “Lão tam, lão Tứ, chuyện này…”

Khương Vọng vung tay áo rách lên, thẳng sống lưng bước về trước: “Bằng cử, ta từng vì ngươi mà chịu thương mấy lần, ngươi cũng từng vì ta mà ra mặt. Năm huynh đệ chúng ta cũng từng dồng sinh cộng tử.”

Vô luận là Lăng Hà, Đồ Dã Hổ hay là Triệu Nhữ Thành, tất cả đều dâng trào xúc động. Bọn họ cùng trải qua bao nhiêu máu và nước mắt, những ngày tháng cùng nhau phấn đấu, cùng nhau trải qua sung sướng… Chỉ có chính bọn họ rõ ràng.



Tình nghĩa đồng sinh cộng tử, há chỉ dăm ba câu có thể nói hết?

“Tam ca…” Phương Bằng cử cúi đầu xuống, trong lúc nhất thời nước mặt trực trào, khóc không thành tiếng: “Ngàn sai vạn sai, đều là dẹ sai, đệ không nên sai tin ác bộc, suýt nữa ủ thành đại họa!”

“Nếu như Bằng cử đã nói như vậy…” Chỉ nghe thấy Khương Vọng chậm rãi lên tiếng: “Vậy Tam ca liền cung kính khống bằng tuân mệnh!”

Khương Vọng vừa dứt lời, liền rút kiếm chém

không chút do dự.

“Cái… cái gì!?”

Ánh kiếm sắc bén loé lên, Phương Bằng cử nhanh chóng lộn người né tránh, vừa kinh sợ lại vừa chật vật vô cùng.

Hiện trường cũng không có ai kịp phản ứng lại. Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ rằng, tình cảnh tiếp theo sẽ là huynh đệ hoà giải, tình sâu nghĩa nặng, thậm chí sẽ trở thành giai thoại một thời dược người ta truyền tụng.

Chẳng ai có thể ngờ, dưới sự quan sát của mọi người, cùng với sự ràng buộc của tình huynh đệ, Khương Vọng vần cứ xuất kiếm!

“Bằng Cử.” Khương Vọng mỉm cười nhìn gã, nhưng nụ cười kia lại vồ cùng lạnh lùng: “Đã nói sẽ giơ cổ chờ chết, tại sao giờ ngươi lại tránh rồi?”

Khuôn mặt tuấn tú của Phương Bằng Cử lúc xanh lúc trắng. Gã dứt khoát đứng dậy, cắn răng nhìn thẳng Khương Vọng: “Tam ca, huynh quả thật khồng đế ý đến tình huynh đệ chút nào sao?”

“Tên khốn kiếp vô liêm sỉ!” Đến lúc này, Đồ Dã Hổ cũng giận khồng kìm được: “Lão tử đúng là có mắt như mù mới làm huynh đệ với ngươi!”



Hắn ta vừa nói xong liền cất bước muốn xông đến, nhưng bị Khương Vọng đưa tay ngăn cản.

“Nhị ca, việc này đế ta tự xử lý.”

Phương Bằng cử trợn mắt nhìn: “Đỗ Dã Hổ!

Chuyện này có liên quan gì đến ngươi!?”

“Phương Bằng cử, ngươi làm ta quá thất vọng!” Lăng Hà vốn khoan hậu nhưng hiện giờ sắc mặt cũng đầy giận dữ, ytiến lên một bước, rút phối kiếm bên eo cắt lấy một góc áo bào fôi mạnh mẽ ném xuống đất: “Từ nay về sau, ta và ngươi cắt bào đoạn nghĩa!”

“Đại ca!” Phương Bằng cử cất tiếng cười thảm: “Nhị ca làm người xúc động thì thôi, huynh cũng không hiểu ta sao? Đế tỏ trong sạch ta nguyện chịu chết, nhưng phụ mẫu ta chỉ có một đứa con trai này, ta là hương hỏa duy nhất của bọn họ, muốn chết cũng không thể! Mạng này không phải là của ta, sao có thế chết ở nơi đây? Khương Vọng lầm tin kẻ gian, không nghe giải thích, một lòng muốn đưa ta vào chỗ chết! Trong lòng của hắn có còn tình nghĩa huynh đệ hay không?”

“Tứ ca, đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là Tứ ca” Triệu Nhữ Thành nhỏ nhất trong Phong Lâm ngũ hiệp cuối cùng cũng lên tiếng. Khuôn mặt hắn ta tuy có chút trẻ con nhưng cực kỳ tuấn mỹ, lúc nói chuyện tựa như phun châu nhả ngọc: “Phương Đắc Tài họ Phương! Đã hầu hạ Phương gia nhà ngươi mấy đời! Một đám bại phỉ có thể lấy ra điều kiện gì đế mua chuộc hắn? Ngươi là đang vũ nhục tiền tài quyền thế của Phương gia, hay là vũ nhục trí tuệ của bọn ta? Tây Sơn như một đám chó mất nhà, làm sao có thể trà trộn vào thành Phong Lâm đồng thời thiết hạ cạm bầy tại Vọng Nguyệt Lâu? Cuối cùng, ngươi đã khõng muốn quyết tâm lấy chết chứng minh, vậy phen làm bộ làm tịch vừa nãy là diễn cho ai xem? Triệu Nhữ

Thành ta thật hố thẹn khi làm bạn với ngươi!”

Trong năm người thì Lăng Hà cùng Khương Vọng nhà nghèo, gia cảnh Đỗ Dã Hổ không tốt không xấu, còn Phương Bằng cử và Triệu Nhữ Thành đều là cồng tử phú quý. Phương gia thì không cần phải nói, Triệu gia mặc dù mới dời đến thành Phong Lâm được gần mười năm, nhưng bối cảnh sâu không lường được.

“Tiểu Ngũ, từ trước đến nay đệ vốn thân thiết với lão Tam, ngày thường đứng về phía hắn thì cũng thôi, nhưng chẳng lẽ ta không phải là Tứ ca của đệ sao? Đệ không hề có chút chứng cứ nào, chỉ dựa vào suy đoán mà nói ra những lời tru tâm này, lẽ nào lương tâm đệ có thế an sao?”

Phươno Bằno Cử lô vẻ đau thươnq cưc điếm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.