“Xin các vị đồng môn đừng nhiều lời nữa!” Phương Bằng cử vung tay lên ngăn trở đám người nghị luận, quỳ gối mấy bước thành khẩn nhìn Khương Vọng: “Sau khi Tam ca mất tích, ta dần người tìm kiếm bốn phía, mấy lần khóc không thành tiếng! Tinh nghĩa ta đối với Tam ca mọi người đều biết, thiên địa chứng giám! Cho dù ta không thẹn với lương tâm, nhưng nếu không phải là ta tín nhiệm Đắc Tài, Tam ca lại tín nhiệm ta, thì sao tên súc sinh này có thế nhân cơ hội mà lập bẫy? Hết thảy trách nhiềm đều do ta, ta nguyện dốc hết sức gánh vác!”
“Ta nguyện giao hết tư khố, bồi thường thống khổ cho Tam ca. Ta nguyện chịu roi hình, bù đắp lỗi sai tin lầm. Ta nguyện tự thân giết tặc, thề diệt dư nghiệt Tây Sơn, dư nghiệt chưa diệt, ta nguyện không về thành!”
“Ta nguyện ý làm như vậy, không phải vì dền bù. Tam ca suýt nữa bỏ mình, hận này khó giải! Chỉ tính trên tình huynh đệ chúng ta, ta không cách nào tha thứ cho chính mình!”
“Nếu như…” Phương Bằng cử cuối cùng gần như than thở khóc lóc, cắn răng nói: “Nếu như Tam ca vần chưa hết hận, vậy liền cầm lấy thanh trường kiếm này, một kiếm giết chết ta! Bằng Cử không oán hận một câu!”
Ánh mắt mọi người đều dán đến chuôi trường kiếm nhuốm máu trên đất.
“Phương sư huynh không thế như vậy!”
“Ta tin tưởng không phải là lỗi của huynh, đại trượng phu sao có thế dề dàng nói chết là chết được?”
Tình cảnh này khiến những người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-chi-cong/3414592/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.