Còn mẹ anh, Tần Đông Tuyết, đang vừa lau nước mắt vừa cầu xin:
"Chị dâu cả, căn nhà cũ đó là chỗ ở duy nhất của nhà tôi. Xin chị thư thả cho tôi thêm hai năm nữa, tôi nhất định sẽ trả hết 200 ngàn tệ kia cho nhà chị."
Bốp!
Lý Cầm vỗ mạnh cái bàn, bà ta lạnh lùng nói:
"Tần Đông Tuyết, cô đừng có không biết xấu hổ như vậy! Trong hợp đồng cho vay trước đây đã ghi rất rõ ràng rằng thời hạn là hai năm. Bây giờ cô không trả được nợ thì ngôi nhà cũ của nhà cô nhất định phải bồi thường cho chúng tôi. Hôm nay chỉ có hai lựa chọn, trả tiền hoặc là giao nhà ra đây.”
"Chị dâu cả, hai năm nay tôi đã cho chị hơn sáu mươi ngàn tệ tiền lãi, chúng ta là họ hàng mà, xin chị đừng đẩy tôi vào ngõ cụt..."
Cơ thể già nua của Tần Đông Tuyết run rẩy, bà ấy liên tục vái lạy.
"Họ hàng cái chó gì, nhà tôi làm gì có người họ hàng nào nghèo nàn như bà! Bà già kia, bà không giao giấy chứng nhận đất đai ra thì đừng trách tôi không khách khí!"
Đột nhiên, nam thanh niên đứng bên cạnh Lý Cầm bất ngờ vung mạnh tay.
"Tần Phi, cậu thật khốn nạn!"
Lập tức Hàn Nguyệt đang chăm sóc Tần Đông Tuyết vội bước tới che ở phía trước, khuôn mặt hứng chịu cái tát vang dội từ nam thanh niên kia.
Bốp!
Mặt Hàn Nguyệt tức khắc đỏ bừng rồi sưng phù lên.
"Thằng súc vật, dừng tay lại!"
Nhìn thấy vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-am-duong-kinh/3434423/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.