"Hóa ra y thuật Chúc Do trong truyền thuyết thực sự có thật! Lão già tôi mờ mắt rồi, hôm nay nhìn thấy y thuật thần kỳ của chàng trai trẻ thật khiến người ta bội phục."
Nhìn thấy Kiều Cao Lâu tỉnh lại, ông Từ kích động thi lễ với Tả Tu.
"Ông Từ khách khí rồi, trí tuệ của cổ nhân có thể còn sâu sắc hơn so với chúng ta tưởng tượng. Người đã được cứu sống rồi, vậy tôi rời đi đây. Hy vọng bác sĩ Vương sẽ không quên vụ cá cược của chúng ta, sau này cô có không hiểu thứ gì thì cũng đừng vội phủ nhận, làm như vậy chỉ thể hiện sự thiếu hiểu biết của cô mà thôi.”
Sau cùng, Tả Tu nhìn thoáng qua Vương Trầm Hương rồi trực tiếp rời đi.
Trên mặt Vương Trầm Hương đầy vẻ ngượng ngùng, cô ấy hận không thể tìm một cái hố mà chui vào.
Bụp bụp!
Tả Tu vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu.
Kiều Đông Thăng trực tiếp quỳ xuống trước mặt anh, anh ta vừa dập đầu vừa cảm kích nói:
"Tả thần y, trước đây là tôi có mắt như mù, mong anh rộng lượng tha thứ cho tôi! Tôi dập đầu xin lỗi anh!"
Tả Tu nghiền ngẫm cười nói:
"Anh nghi ngờ tôi dan díu với vợ sắp cưới của anh mà, bây giờ anh không hận tôi sao?"
Bốp!
Kiều Đông Thăng tự tát mình một cái thật mạnh, thành khẩn nói:
"Do tôi bị sự ngu dốt che mờ con mắt, nếu Nhan Xạ thật sự có ý nghĩ xấu xa thì cô ấy sẽ không bao giờ mời anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dia-am-duong-kinh/3434422/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.