Mười năm sau.
Trời mưa lất phất, Mạc Thiên Di nghiêng ô sang bên cạnh, giọng rất khẽ:"Quỳ xuống."
Tiểu hài tử đứng cạnh nàng ngoan ngoãn quỳ gối, đầu hơi ngước lên để lộ gương mặt phấn điêu ngọc trác. Võng Niệm nhìn mẫu thân rồi lại nhìn ba tấm bia đá vừa được Mạc Thiên Di cẩn thận lau sạch, hai bàn tay nhỏ chắp lại, theo lời dặn cúi người thật thấp, trong thanh âm giòn giã hàm chứa kính trọng.
"A Niệm bái kiến tổ phụ, tổ mẫu, bái kiến mẫu thân."
Võng Niệm không nói nhầm, y có hai vị mẫu thân.
Đệ đệ và muội muội của y họ Mạc, chỉ có một mình y họ Võng.
Tên y chỉ có một chữ Niệm, là nhớ, cũng là canh cánh trong lòng.
Mạc Thiên Di xoa đầu hài tử:"Ngoan lắm. Đứng dậy đi, chúng ta trở về. "
"Mẫu thân, sao phụ thân không đi cùng chúng ta?"
"Trong giáo bề bộn nhiều việc, mẫu thân của con muốn làm một giáo chủ nhàn tản, đương nhiên phụ thân của con phải chịu chút khổ cực."
Thật ra thì từ trước đến nay, mỗi lần nàng đến thăm Võng Dao, Võng Dực đều không đi cùng nàng. Võng Dực lạnh lùng của hiện tại có lẽ không muốn nàng chứng kiến mặt yếu ớt duy nhất còn sót lại của y, Mạc Thiên Di đương nhiên không ép buộc. Võng Niệm ngây thơ tin lời nàng là thật, chu miệng lên án:"Người thực là lười."
Mạc Thiên Di dùng ngón tay ấn vào trán hài tử, nhếch môi cười lạnh:"Triệu phụ thân của con dặn con luyện kiếm nửa canh giờ, con không luyện tập cho tốt, cùng với tên tiểu tử họ Mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154812/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.