Võng Dực nghe thấy tiếng gọi khi đang lau vết máu trên tay.
Giọng Minh Nguyệt bên ngoài rất lớn, y đẩy cửa bước ra, hơi cau mày:"Có chuyện gì?"
"Mau đi gặp chủ tử". Minh Nguyệt không thèm tính toán với thái độ không tốt của Võng Dực, từ trên xuống dưới đều là biểu hiện của vui mừng quá độ. Nàng hiếm khi không sợ hãi trước bộ dạng khi y động sát khí, còn rất khí thế quát lên:"Nhớ tắm rửa thay y phục sạch sẽ rồi hẵn tới đó!"
Kể cả Minh Nguyệt có không nhắc, Võng Dực cũng sẽ không để Mạc Thiên Di phải ngửi thấy mùi máu. Nói gì thì nói, thái độ úp úp mở mở của Minh Nguyệt có hơi lạ, Võng Dực không khỏi ngờ vực:"Thiên Nhi gọi ta có chuyện gì?"
"Không phải chỉ có một mình ngươi, mọi người đều đang chạy tới. Ngươi nhanh chút, đừng để chủ tử phải đợi."
Nói xong còn huýt sáo chạy đi, để lại Võng Dực với một bụng thắc mắc.
Mặc dù không giống có chuyện gì theo hướng tiêu cực vừa phát sinh, Võng Dực vẫn dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa thay y phục. Khi y tới phòng của Mạc Thiên Di, mọi người cũng vừa tới, đông đủ khác hẳn những ngày thường. Mạc Thiên Di ngồi trên giường chính, sau lưng lót nệm êm, cả người co lại như một đứa nhỏ vừa mắc lỗi chờ người lớn xử phạt. Tất cả ánh mắt của người trong phòng đều đổ lên người nàng, Mạc Thiên Di cười khan, đặt nắm tay lên miệng ho nhẹ một tiếng:"Thì... như mọi người thấy đó... haha... chuyện cũng đã qua rồi, chúng ta phải hướng tới tương lai...."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154811/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.