Ngày hôm sau, bí môn đón một vị khách.
Minh Tịnh là người canh gác bên ngoài, y vừa thấy cơ quan có động tĩnh, lập tức lớn tiếng thông báo với tất cả mọi người. Người vừa tới thân thủ nhanh nhẹn, cơ quan của Minh Tịnh không làm khó được y. Điều kỳ lạ là, y dễ dàng tìm được cửa lớn ở phía sau thác nước, trong chốc lát đã tiến vào bên trong hang động.
Minh Tịnh nhíu mày quát:"Người từ đâu tới?!"
Người tới không đáp, Minh Tịnh và Minh Nguyệt nhìn nhau, cùng lúc tiến lên động thủ. Người kia chỉ lách người né tránh, không hề có ý định trả đòn. Minh Tịnh giơ cao kiếm trong tay, ngay lúc này, một viên đá nhỏ từ nơi nào bay tới, đập thẳng vào thân kiếm rồi bật lại.
Mạc Thiên Di từ bên trong đi ra, giọng khàn khàn:"Dừng tay."
Người vừa tới thấy nàng thì giật mình, y chững lại một chốc, trong mắt tràn ngập sự ngỡ ngàng. Sau vài giây hồi hồn, y vội vàng quỳ xuống:"Chủ tử."
Mạc Thiên Di gật nhẹ đầu, ra hiệu cho y đứng lên.
A Thành vốn là tử sĩ, việc cấm kị nhất của một tử sĩ chính là nảy sinh tình cảm với người khác. Thế nhưng nhìn thấy Mạc Thiên Di hoàn hảo đứng ở đây, váy đen chấm đất, y như thấy thứ có gì đó chảy dọc trong người. Mạc Thiên Di chuyển ánh mắt ra sau A Thành, y là do nàng gọi đến, nàng không ngạc nhiên.
Nhưng y không chỉ đến một mình.
A Thành cũng phát hiện ra ánh mắt của Mạc Thiên Di. Lần đầu tiên trong đời, trên mặt y lộ vẻ bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154772/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.