Sau gáy rất ấm, là từng luồng hơi khi Võng Dực nói chuyện.
Nàng dịch sang phải, y chắn lại. Nàng trốn sang trái, y không để nàng thoát. Mạc Thiên Di nhìn hình bóng phản chiếu của hai người trong gương, trong phút giây ngắn ngủi, nàng cảm nhận được sự hài hòa kỳ lạ.
Trên tay nàng như vẫn còn nóng ấm máu đỏ của Võng Dao ngày đó, sự run rẩy ngày đó, ước hẹn và tâm nguyện ngày đó. Đến tận khi Võng Dực tưởng rằng Mạc Thiên Di sẽ không mở miệng, bỗng nghe thấy tiếng nàng cất lên.
"Đệ đang nói ai?"
Nàng hỏi lại một lần:"Võng Dực, đệ muốn nói ai?"
Trái táo đỏ chín ươm, rớt xuống từ trên cành. Nếu không người nguyện vươn tay đỡ lấy, ắt sẽ trở thành một trái táo không còn nguyên vẹn.
Mắt nàng mờ tối.
"Ta từng nói cho đệ chưa? Ta là người đã thành thân."
Từ trong gương có thể nhìn thấy hai mắt Võng Dực mở to vì ngạc nhiên, cả lúc miệng y mấp máy hồi lâu mới nghẹn ra hai chữ.
"Với ai?"
"Nhan Tịch."
Hai chữ này là cái gai trong lòng Võng Dực, cũng là cái gai trong lòng Mặc Chiêu. Nàng luôn nghĩ, người mà sẽ thành thân, có thể không phải là người đi theo nàng cả đời, chỉ ngàn vạn không ngờ tới, lại là người xém chút đã lấy đi cái mạng nhỏ này của nàng.
Trầm mặc vài giây, Võng Dực đột nhiên hỏi:"Người tự nguyện?"
Mạc Thiên Di lắc đầu.
"Vậy là được."
Bước ra đến cửa, y dừng bước, quay người nói với nàng.
"Lần sau gặp lại, ta sẽ giết hắn."
Ngũ quan y có vẻ nhược yếu, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154771/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.