Mặc Chiêu rời đi vào nửa đêm.
Buổi sáng, nàng gõ cửa, tự mình đánh thức Nhan Tịch. Người tưởng đang mê man đã ngồi dậy từ sớm, y nghe tiếng bước chân đến gần, hướng đôi mắt sáng nhìn về phía rèm che.
Bàn tay vén rèm của Mặc Chiêu khựng lại:"Chàng sao đã dậy rồi?"
Nhan Tịch im lặng không đáp, mắt đẹp hơi nheo lại. Mặc Chiêu nuốt xuống một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói:"A Tịch, ta là sợ mang tới phiền phức cho chàng, cho nên...."
Giọng nàng nhỏ dần, Nhan Tịch đáp:"Ta không ngại phiền. Khi đồn đãi được đặt cạnh tên nàng, ta mong còn không được."
Người này làm sao qua một đêm đã khéo ăn khéo nói. Mắt Mặc Chiêu đảo quanh, nàng ngồi xuống giường, chủ động nhận sai:"Là ta không muốn thu hút ánh mắt của người khác, cho nên đêm qua lẻn ra ngoài trước. A Tịch, ta không có ý gì khác, chàng đừng giận."
Thật ra hôm qua, trong lòng Nhan Tịch vui mừng âm ỉ, suốt một đêm không thể nào chợp mắt. Nàng đi, y biết, cũng không muốn làm khó nàng. Y nào có dám mơ đến một ngày cùng Mặc Chiêu chung giường chung gối, tự nhiên không thể đòi hỏi quá nhiều. Chỉ có điều, phúc lợi đang ở ngay trước mắt, nếu y cứ vậy cho qua, thì y đúng là một tên ngốc không thể cứu chữa.
Nhan Tịch giơ ra một bên má, hai mắt Mặc Chiêu trợn tròn, không thể ngờ lão hòa thượng nhà nàng ăn mặn đến mức này.
Nàng dùng tay trái bịt mắt Nhan Tịch, hai ngón tay phải ấn nhẹ lên má y. Thấy y vui như đứa trẻ, Mặc Chiêu bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154745/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.