Kết cục ngày hôm nay khiến người ta nhớ lại sự kiện rất lâu về trước, khi mà Mặc Chiêu hất cẳng Đổng Kỳ ra khỏi đài đấu khi nàng chỉ mới là một ma pháp sư cao cấp song hệ.
Đánh thắng một trận có thể là chuyện nhỏ, lấy lại danh dự cho Thánh Môn mới là chuyện lớn. Hảo cảm của các đệ tử Thánh Môn với Mặc Chiêu đồng loạt tăng lên một bậc, ngoại trừ Đỗ Nhị, người đã âm thầm bất mãn với Mặc Chiêu từ lâu. Hiện tại nhìn thấy lão đầu bên Ngũ Độc Giáo im lặng, ngay cả Tô Dịch Thành cũng cảm thấy có chút hả hê.
Thời điểm Mặc Chiêu bước xuống, Mặc Trần không nhịn được hỏi ra: "Nhị sư huynh, đây không phải lần đầu huynh sử dụng bộ võ kỹ này đấy chứ?"
Mặc Chiêu "ừ" một tiếng, xác thực suy đoán của Lâm Hiên. Nàng trước đây chưa từng học qua, may mắn ở trong Ngục Cốc tình cờ xem qua một quyển võ kỹ. Chiêu thức nàng ghi nhớ, nhưng chưa từng sử dụng, vì vậy ban đầu mới tốn ít thời gian.
Mặc Trần không còn gì để nói. Người này là yêu quái mới đúng, vốn dĩ không phải người thường.
Độc trong người Lục Sơ không thể để lâu, huynh đệ Mộ Kiến Vân càng không chờ được, hai bên theo ước hẹn trao đổi thuốc giải, coi như chưa từng gây thù. Huynh đệ Mộ Kiến Vân sau khi tỉnh dậy, ngỡ tưởng như vừa mơ một giấc, không thể ngờ vẫn giữ được tính mạng, đối với Mặc Chiêu là thật lòng cảm tạ. Chuyện đổi dược vốn dĩ không bắt buộc, ai cũng nhìn được là Mặc Chiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-di/1154744/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.