Chương trước
Chương sau
Trận đấu được bắt đầu từ hai đệ tử mang số đầu tiên, một người đến từ Tiêu Tương Các, một người từ Minh Giáo. Mặc Chiêu đứng quan sát một lúc, cảm thấy thật không tệ. Mặc dù đệ tử từ các môn phái thực lực không quá mạnh, thái độ ngược lại được dạy dỗ rất tốt. Một khi đã phân định thắng thua, lấy được lụa đỏ, tuyệt nhiên sẽ không dồn đối thủ vào đường cùng. Trong quá trình thi đấu có thể học hỏi rút kinh nghiệm thực chiến, xem ra cũng là một phương pháp không tồi.
Tô Dịch Thành dường như không mấy để tâm, mãi cho đến khi đệ tử đầu tiên của Thánh Môn bước lên đài đấu. Người này Mặc Chiêu đã từng gặp, là một trong hai huynh đệ sinh đôi của Mộ Gia, Mộ đại ca Mộ Kiến Vân, Mộ nhị ca Mộ Hoài Vũ. Hai người thuận lợi vào Thánh Môn, sau đó còn được đích thân Lý Tư thu nhận làm đệ tử của Nguyệt Thánh Điện. Đệ tử Thánh Môn vừa xuất chiến, toàn bộ người xung quanh dường như sôi sục. Mộ Kiến Vân là người thi đấu đầu tiên, mà đối thủ của y, cũng là người đầu tiên được xướng tên ở Ngũ Độc Giáo, Hàn Vy.
Có lẽ đây mới là nguyên nhân chủ chốt khiến cả Lý Tư và Tô Dịch Thành đều thay đổi động thái.
"Hàn Vy!"
Mộ Hoài Vũ không nhịn được kêu lên một tiếng, những người đứng gần đều có thể nghe được. Lôi Nhạc nhíu mày hỏi:"Ngươi biết nàng ta?"
Sắc mặt Mộ Hoài Vũ rất khó coi:"Hai năm trước, một đệ tử của Thánh Môn từng chết dưới tay Ngũ Độc Giáo, điều này chắc ngươi cũng biết. Ta nghe kể lại, người này cũng họ Hàn, tên là Hàn Chinh."
Nếu nói là trùng hợp, vậy cũng là trùng hợp đến dọa người.
Cả Triệu Tử Khiêm và Mặc Chiêu đều bất ngờ. Ý của Mộ Hoài Vũ rất dễ hiểu, Hàn Vy tám chín phần là muội muội của Hàn Chinh, cũng chính là cái gai trong lòng Thánh Môn suốt hai năm nay.
Mộ Kiến Vân là một nam tử điềm đạm. Hai chữ Hàn Vy vừa vang lên, gương mặt y hơi biến sắc, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Hàn Vy kia thì khác, đuôi mắt nàng ta dùng chỉ đen kẻ dài, giữa trán có dán hoa điền đỏ, ánh mắt nụ cười đều mang vẻ sắc lạnh.
Mặc Chiêu nghe thấy người bên cạnh lẩm bẩm:"Nàng kia là cái gì thế. Rùng cả mình."
Hai người trên đài đấu cúi người chào nhau. Ngũ Độc Giáo chiêu thức âm độc, nếu như dây dưa không dứt, rất có thể sẽ ngã sa vào bẫy. Mộ Kiến Vân nhận thức rõ ràng, từ sau khi ngẩng đầu lên, toàn bộ hồn lực trong người đều được y huy động. Y muốn tung hết thực lực, đánh nhanh thắng nhanh, may ra có thể chiếm được ưu thế.
Hồn lực màu lục biểu trưng cho đại ma pháp sư, mặc dù sắc xanh còn nhạt, ở tuổi này đã đạt được thành quả như thế cũng có thể xem là người có thiên phú. Mặc Chiêu nhìn sang Hàn Vy, nhàn nhạt nói:"Thực lực ngang nhau, cũng không tính là không công bằng."
Nàng vừa dứt lời, từ trên người Hàn Vy tỏa ra quầng sáng màu lục nhạt, nhìn cũng biết vừa tấn cấp đại ma pháp sư chưa lâu. Triệu Tử Khiêm đã sớm rõ thực lực thật sự của Mặc Chiêu, nàng đứng ở nơi này, nói là thi đấu, so ra giống một kẻ qua đường quan sát bọn họ bằng cái nhìn lạnh nhạt. Y bỗng hỏi:"Người đoán ai sẽ thắng?"
Mặc Chiêu quay sang nhìn y, hơi nhíu mày. Trái tim Triệu Tử Khiêm đập chững lại một nhịp, bỗng nghe hai tiếng nhẹ bẫng ngay bên tai.
"Hàn Vy."
Mặc Chiêu đáp bâng quơ, trong giọng nói không hàm chứa cảm xúc. Triệu Tử Khiêm tinh tế phát hiện ra, tâm trí của nàng vốn không đặt vào những người trên đài đấu. Tô Dịch Thành? Lý Tư? Hay là một trưởng lão nào đó ngồi phía xa, y
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.