Huyền Vân tông quảng trường. Diệp Thiên Hoành cùng áo bào tro lão giả xa xa đối lập, cả hai đều riêng phần mình phóng xuất uy áp, Diệp Thiên Hoành thân là võ vương đỉnh phong cường giả hiển nhiên uy áp ổn ổn nghiền ép võ vương lục trọng áo bào tro trưởng lão. Chỉ là áo bào tro trưởng lão có Huyền Vân tông hộ tông trận pháp hỗ trợ bởi vậy trên mặt khí thế cũng không thua Diệp Thiên Hoành quá nhiều. “Tam Nguyên thật không ngờ ngươi vậy mà còn sống” Diệp Thiên Hoành điềm đạm nói, áo bào tro trưởng lão tên là Tam Nguyên là cùng Diệp Thiên Hoành cùng một thời đại người, Huyền Vân tông tiền nhiệm đại trưởng lão nhưng gần trăm năm trước Huyền Vân tông đã tuyên cáo tên này đã chết già rồi Diệp Thiên Hoành thật không ngờ đối phương vậy mà vẫn còn sống. “Ngươi còn không chết ta làm sao mà chết được” Tam Nguyên cùng là điềm đạm nói, tuy nói như vậy nhưng hắn trong mắt đều là vẻ nghiêm túc, Tam Nguyên biết Diệp Thiên Hoành mạnh hơn hắn rất nhiều, cho dù hắn có trận pháp hỗ trợ phần thắng cũng không lớn. Chỉ là bây giờ đương nhiệm tông chủ cùng tiền nhiệm tông chủ đều đang bế tử quan hắn không đứng ta vậy Huyền Vân tông mặt mũi liền ném hết. “Hừ, Tam Nguyên ngươi nghĩ ngươi có thể thắng được ta sao?” Diệp Thiên Hoành hừ lạnh nói, hắn tuy rất bất ngờ vì Tam Nguyên còn sống, nhưng đối phương chỉ có võ vương lục trọng tu vi, cho dù Huyền Vân tông hộ tông trận pháp đã được kích hoạt nhưng hắn cũng không sợ. “Thêm ta nữa đủ không” Diệp Thiên Hoành vừa nói hết câu, hậu viện lại vang lên giọng nói, một đạo một vị hôi bào lão giả đẳng không mà đến, hắn tu vi uy áp kém hơn Tam Nguyên lão giả một chút, là một vị võ vương ngũ trọng cường giả. “Thương Cực” Diệp Thiên Hoành ngạc nhiên kêu lên, Thương Cực cùng nhưng Tam Nguyên đều bị Huyền Vân tông tuyên bố đã chết già, hắn thật không ngờ Thương Cực cũng còn sống. Hoàng thất lão tổ cùng còn lại cường giả cũng kinh ngạc không thôi, nhất là Hoàng thất lão tổ, hắn vốn nghĩ Tam Nguyên đã là Huyền Vân tông cao nhất lưu thủ cường giả nhưng hắn thật không ngờ Huyền Vân tông còn ẩn dấu một cái Thương Cực. Như vậy nội tình, Hoàng thất cũng tự nhận không bằng, Diệp Thiên Hoành lần này chỉ sợ không đạt được chỗ tốt. Thương Cực võ vương ngũ trọng, Tam Nguyên võ vương lục trọng, hai người này liền thủ kết hợp với Huyền Vân tông hộ tông trận pháp, tuy không nói có thể chiến thắng Diệp Thiên Hoành nhưng cầm chân hắn là chuyện có thể. Chỉ cần cầm chân Diệp Thiên Hoành như vậy Lưu Vân đám người liền xong. “Diệp Thiên Hoành ngươi bây giờ chủ động rời khỏi chúng ta sẽ không truy cứu chuyện chúng ta liền không truy cứu, nếu không đừng trách Huyền Vân tông đối Diệp Tinh thương hội ra tay” Tam Nguyện sắc mặt âm trầm nói, hắn biết cho dù hắn, Thương Cực, Hoàng Sơn đồng thời liên thủ kết hợp với hộ tông đại trận muốn chiến thắng Diệp Thiên Hoành cũng rất khó, nhiều nhất chỉ có thể chiến bình bời vậy Tam Nguyên không muốn cùng đối phương động thủ. “Các ngươi không cần phải khuyên ta, hôm nay ta chắc chắn sẽ đưa mấy người này xuống núi, các ngươi cản ta vậy đừng trách ta động thủ.” Diệp Thiên Hoành bá đạo nói, nếu là trước đây hắn còn phải cân nhắc nhưng bây giờ Diệp Thiên Hoành thân mang vương khí chiến lực liền không phải Tam Nguyên mấy người có thể so sánh, với lại hắn cũng không có một mình, Trần Nhật Nam kia chịu ơn Lưu Vân cứu giúp bây giờ chính là cơ hội để hắn trả ơn. “Hừ, đã như vậy không còn gì để nói, trực tiếp chiến đi” Tam Nguyên hừ lạnh nói, trên thân hắn khí thế không ngừng bộc phát, Thương Cực cùng Hoàng Sơn cũng nhao nhao dần xuất tu vi uy áp. Đối diện Diệp Thiên Hoành cũng đồng dạng bộc phát khí thế, võ vương đỉnh phong uy áp so Tam Nguyên ba người uy áp càng mạnh hơn một chút. Bốn người không nói thêm bất kỳ lời thừa thãi nào liền lao vào nhau, nhất thời một cuộc võ vương chi chiến liền bộc phát. “Nhanh bắt đám người kia lại” Hoàng Sơn đại trưởng lão lập tức hạ lệnh, trong đám Huyền Vân tông trưởng lão có năm vị trưởng lão lao về phía Lưu Vân ý đồ đem bọn hắn bắt lại. Huyền Vân tông trưởng lão đều hiểu chỉ cần bắt được Lưu Vân, Diệp Thiên Hoành sẽ không dám làm việc thiếu suy nghĩ. Diệp Thiên Hoành một chiêu đẩy Tam Nguyên đám người ra xa, hắn quay lại nhìn Trần Nhật Nam sau đó lớn giọng nói “Trần Nhật Nam ngươi còn ngồi đó xem đến khi nào, còn không nhanh giúp ta một tay” Ngồi trên ghế Trần Nhật Nam cười khổ một tiếng, Lưu Vân dù sao cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, đối phương gặp phiền phực hắn không thể khoanh tay đứng nhìn. Trần Nhật Nam từ trên ghế đứng dậy, hắn võ vương tứ trọng uy áp bộc phát, chỉ một cái sát na hắn đã đến trước mặt Lưu Vân đám người, ổn ổn chặn lại Huyền Vân tông đám trưởng lão. Đám kia trưởng lão nào còn dám lao tới, bọn hắn chỉ có thể không cam lòng lui lại. “Trần gia chủ ngươi làm vậy là có ý gì?” Hoang Sơn đại trưởng lão tức giận nói, hắn thật không ngờ Trần Nhật Nam sẽ tại lúc này đứng ra. “Lưu Vân chính là ta ân nhân cứu mạng, hôm nay Trần mỗ sẽ bảo hộ hắn, kẻ nào muốn đụng đến Lưu Vân trước tiên đánh thắng ta trước đã” Trần Nhật Nam nhàn nhạt nói, lời nói vừa dứt hắn trên thân võ vương uy áp tùy ý lan tràn, Trần Nhật Nam tuy vừa mới khỏi bệnh thực lực vẫn chưa khôi phục đỉnh phong nhưng hắn vẫn là một tôn võ vườn tứ trọng đại viên mãn tu vi cường giả, Huyền Vân tông đám người cũng không muốn loạn động. Hoàng Sơn đại trưởng lão nhìn thấy một màn này hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không làm gì được, nếu Trần Nhật Nam cùng Diệp Thiên Hoành đồng thời liên thủ ra tay với bọn hắn vậy bọn hắn phải thua không nghi ngờ. Cũng may ngoài dọa lui Huyền Vân tông trưởng lão, Trần Nhật Nam cũng không có bất kỳ hành động nào khác, không phải hắn không muốn mà là hắn không dám ra tay, một khi hắn lao vào chiến trường vậy Lưu Vân bên này chắc chắn sẽ bị Huyền Vân tông đám trưởng lão kia bắt giữ. Trần Nhật Nam bây giờ chỉ có thể ổn thỏa bảo về Lưu Vân đám người, không cho Huyền Vân tông đám trưởng lão kia có cơ hội ra tay, Tam Nguyên mấy người cũng nhận ra điều này nhưng bọn hắn cũng không dám không quan tâm, nếu Trần Nhật Nam đột nhiên ra tay vậy bọn hắn liền nguy hiểm. Loại này cảm giác bị một vị võ vương tứ trọng cường giả nhìn chằm chắm khiến Tam Nguyên ba người cảm giác khó chịu không thôi. Đông Phương Doanh do dự một chút cuối cùng vẫn chọn không xuất thủ, hắn chỉ là thưởng thực Lưu Vân thiên tư không hề đối Lưu Vân có tình cảm, hắn cũng không muốn vì Lưu Vân mà cùng Huyền Vân tông kết thù. Mộc Chính Dương cũng động dạng dãy dụa nhưng cuối cùng vẫn là không xuất thủ, hắn cùng Trần Nhật Nam là bạn chí cốt nhưng đối Lưu Vân chỉ dừng lại tại quen biết, Mộc Chính Dương âm thầm quyết định nếu Trần Nhật Nam gặp nguy hiểm hắn mới xuất thủ. Còn lại các cường giả cũng không có ý định nhúng tay, bọn hắn chỉ lẳng lặng nhìn xem một trận võ vương chi chiến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]