Chương trước
Chương sau
Huyền Vân tông quảng trường.
Nghe được tiếng quát của Hoàng Sơn đại trưởng lão, Lưu Vân liền dừng lại cước bộ, hắn quay lại nhìn đến Hoàng Sơn đại trưởng lão phương vị.
Còn lại đám người cũng một mặt ngơ ngạc nhìn về phía Hoàng Sơn đại trưởng lão, bọn hắn thật không biết Hoàng Sơn đại trưởng lão rốt cuộc muốn làm gì, chuyện này không phải đã xong rồi sao, Hoàng Sơn đại trưởng lão lên tiếng là vì sao chứ.
“Đại trưởng lão không biết gọi ta có chuyện gì vậy?”
Lưu Vân từ tốn hỏi, hắn có cảm giác hôm nay muốn xuống núi sẽ không dễ dàng.
Hoàng Sơn đại trưởng lão đứng dậy hắn chắp tay sau lưng nhìn đến đứng thẳng Lưu Vân sau đó nói:
“Năm năm trước các ngươi Lưu gia tấn công chúng ta Huyền Vân tông trưởng lão chuyện này có thật hay không?”
Nghe được lời này Lưu Vân trọng lòng trầm xuống, như hắn nghĩ đồng dạng Huyền Vân tông chắc chắn sẽ không để cho hắn dễ dàng xuống núi.
Tuy là như thế, Lưu Vân vẫn đềm đạm nói
“Đúng vậy, nhưng năm đó Nạp Lan Kiệt trưởng lão ỷ thế hiếp người, sư tôn ta chỉ là dạy dỗ hắn mà thôi”
Nghe vậy Hoàng Sơn đại trưởng cười lớn một tiếng sau đó nói
“Các ngươi sỉ nhục chúng ta Huyền Vân tông trưởng lão, chính là sỉ nhục chúng ta Huyền Vân tông, chuyện này can hệ trọng đại không thể vì ngươi một người nói chuyện mà kết luận được hay là ngươi trước ở lại đây đợi đến khí nào chúng ta điều tra rõ chuyện này chúng ta sẽ để ngươi đi”
Nói hết câu, Hoàng Sơn đại trưởng lão uy áp liền phóng xuất, nhanh chóng bao khỏa lại Lưu Vân.
Lưu Vân cảm nhận được Hoàng Sơn đại trưởng lão trong lòng không khỏi cười lạnh không thôi, hắn biết chỉ cần hắn ở lại Huyền Vân tông như vậy liền đừng nghĩ rời đi.
“Xin thứ lỗi tại hạ không có ý định ở lại”
Lưu Vân hơi khom người sau đó nói, hắn biết Huyền Vân tông không hề có hỏa ý nhưng hắn cũng không hoảng dù sao Diệp Thiên Hoành còn ở đây, hơn nữ sư tôn còn đang tại Diệp Tinh thương hội, khoảng cách năm mươi dặm đối với cường giả tới nói căn bản không đáng nhắc tới.
“Hừ, ngươi lúc này muốn rời đi không phải chắc chắn là có tật giật mình, người đâu bắt tên này lại cho ta”
Hoàng Sơn đại trưởng lão hừ lạnh một tiếng sau đó nói, hắn chờ chính là như vậy, Lưu Vân thiên tư quá xuất chúng nếu không cùng Huyền Vân tông kết thù thì cũng thôi đi nhưng hắn đã cùng Huyền Vân tông kết xuống ân oán, Hoàng Sơn đại trưởng lão muốn mượn cơ hội này diệt trừ Lưu Vân vĩnh trừ hậu hoạn.
“Vốn là các ngươi Nạp Lan trưởng lão làm sai trước, các ngươi muốn điều tra vậy phải điều tra hắn mới đúng sao lại bắt đệ đệ của ta”
Lưu Trọng không nhịn được nói, hắn đã nhìn ra Hoàng Sơn đại trưởng lão đây là động sát tâm, bản thân là huynh trưởng hắn không thể khoanh tay nhìn đệ đệ của mình bị bắt.
Lưu Trọng lời nói vừa dứt, hắn liền thuấn di đến chắn trước mặt của Lưu Vân, Lưu Mị cũng đồng dạng đi theo đem đệ đệ của mình để ra phía sau.
Hư Dương đạo trưởng do dự một chút vẫn là đứng ra bảo vệ Lưu Vân, hắn chỉ có thể đánh cuộc một lần hoặc là cùng nhau xuống núi hoặc là chết tại đây.
Còn về đầu hàng Huyền Vân tông, đùa Hoàng Sơn đại trưởng lão chắc chắn sẽ giết hắn giệt khẩu, như vậy không bằng quyết một trận.
“Haha các ngươi mấy ba tên võ linh nhất trọng liền muốn chống lại Huyền Vân tông bảo vệ tiểu tử kia, ngây thơ”
Hoàng Sơn đại trưởng lão cười lớn một tiếng sau đó phất tay, hai tên võ linh tứ trọng trưởng lão đi thẳng về phía Lưu Vân đám người.
Lưu Vân nhìn đến đại ca cùng nhị tỉ bóng lưng trong lòng liền ấm rất nhiều, cuối cùng chỉ có người nhà mới không tính toán gì bảo vệ hắn.
“Đại ca, nhị tỉ, Hư Dương tiền bối tin tưởng ta chắc chắn chúng ta sẽ bình an xuống núi”
Lưu Vân kiên định nói, hắn tin tưởng nhà mình sư tôn chắc chắn sẽ có hậu thủ phía sau, sư tôn làm việc luôn chuẩn bị kỹ càng đây là Lưu Vân nhiều năm cùng Lục Nam ở chung rút ra kết luận.
Lưu Trọng cùng Lưu Mị chỉ cười không nói, bọn hắn cũng ít nhiều tin tưởng Lưu Vân lời nói dù sao Lục tiền bối còn chưa hiện thân.
“Haha, đến giờ này còn mơ mộng hão huyền”
Một vị trưởng lão cười nói, ba cái võ linh nhất trọng trong mắt bọn hắn căn bản không lật nổi cái gì bọt nước.
Hồng Nguyệt nhìn hết mọi chuyện trong mắt, nàng đôi mắt đều là dãy giụa chi sắc cuối cùng Hồng Nguyệt vẫn lựa chọn Huyền Vân tông một bên, nàng từ từ lui ra, có Huyền Vân tông nữ trưởng lão đem nàng đỡ lấy sau đó lui nhanh về hậu phương chỉ là Hồng Nguyệt vẫn muốn ở lại nhìn xem, trong lòng nàng vẫn ôm một phần hy vọng Lưu Vân cuối cũng vẫn sẽ an toàn rời khỏi dù biết chuyện này căn bản không thể.
Huyền Vân tông hai vị võ linh tứ trọng trưởng lão lần nhau bộc phát uy thế, bọn hắn đồng loạt xuất thủ lao về phía Lưu Vân đám người.
Lưu Vân đám người sớm bị hai vị võ linh tứ trọng trưởng lão uy áp làm cho khó mà hít thở, hai người kia lao đến quá nhanh bọn hắn không kịp làm bất kỳ cái gì phản kháng.
Vốn tưởng rằng bốn người sẽ bị Huyền Vân tông hai vị võ linh tứ trọng trưởng lão trấn áp nhưng hai vị trưởng lão vừa đến gần bọn hắn trong nháy mắt bọn hắn liền không hiểu thấu bị hóa thành hai tòa băng điêu, không biết từ lúc nào Diệp Thiên Hoành đã lơ lửng phía trên Lưu Vân bốn người.
“Diệp tiền bối ngài vì sao nhúng tay vào chuyện này?”
Hoàng Sơn đại trưởng lão hừ lạnh hỏi, vốn chuyện này chỉ là chuyện nhỏ nhưng Diệp Thiên Hoành nhúng tay chuyện này liền không dễ làm như vậy.
“Hôm nay ta nhất định phải đem Lưu Vân cùng với hắn bên cạnh mấy người này xuống núi, mong rằng Huyền Vân tông sẽ nể mặt Diệp Tinh thương hội một mặt”
Diệp Thiên Hoành nói chuyện điềm đạm nhưng ai cũng nghe ra trong lời nói của hắn bá đạo, có Lục tiền bối phía sau chống lưng hắn cũng không cần cố kỵ Huyền Vân tông như trước.
“Hừ, người muốn cùng Huyền Vân tông là địch hay sao?”
Hoàng Sơn đại trưởng lão hỏi, hắn thật không ngờ Diệp Thiên Hoành lại tại thời điểm này đứng ra nhưng Hoàng Sơn đại trưởng lão đâm lao thì phải theo lao, nếu thả Lưu Vân rời đi với thiên tư của hắn chỉ cần thêm chút thời gian Huyền Vân tông liền sẽ đối mặt với một mối nguy hại lớn, Hoàng Sơn đại trưởng lão làm sao cho phép chuyện này sảy ra.
“Ha, ngươi nghĩ ngươi có thể đại biểu Huyền Vân tông hay sao, các ngươi lão tông chủ ở đây may ra ta còn nể vài phần mặt mũi, còn ngươi?”
Diệp Thiên Hoành cười lạnh nói, lời nói vừa dứt hắn võ vương đỉnh phong uy áp liền trực tiếp lan tràn mà ra.
“Mở hộ tông đại trận”
Hoàng Sơn đại trưởng lão trực tiếp hạ lệnh, đã đối phương không có ý lui lại vậy liền khai chiến.
Hoàng Sơn đại trưởng lão mệnh lệnh vừa phát ra, Huyền Vân tông xung quanh liền xuất hiện sáu cái cột sáng lớn, một cái vòm linh lực không lồ nhanh chóng hình thành.
Diệp Thiên Hoành chỉ lẳng lặng nhìn xem trận pháp thành hình, không phải hắn không muốn rời đi mà là hắn không thể một lúc đem Lưu Vân bốn người rời đi được.
Với lại Diệp Thiên Hoành đã cảm nhận được Huyền Vân tông phía sau hậu viện có một đạo võ vương uy áp đang bộc phát, chỉ cần hắn đém Lưu Vân đám người rời đi đối phương liền sẽ xuất thủ ngăn cản.
Quả nhiên như Diệp Thiên Hoành phán đoán đồng dạng, trận pháp vừa thành hình trong lúc đó, một cái người mặc áo bào tro lão giả từ Huyền Vân tông hậu viện bay tới xuất hiện trước mặt Diệp Thiên Hoành.
Đối phương tu vi cùng không yếu, võ vương lục trọng cảnh giới, hai người lần nhau trên không chúng giằng co.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.