Chương trước
Chương sau
Vân Dực cốc.
Vốn đang hăng hăng khí thế đám người áo đen bị không biết từ đâu xuất hiện hai con tiên thiên đại võ sư yêu thú làm cho loạn thành một đoàn.
Mà đang ôm thái độ quyết tử chuẩn bị chiến đấu đến cùng Lạc gia đám người lại sững sờ tại chỗ.
Thủ lĩnh người áo đen liếc nhìn bên cạnh thuộc hạ một cái, tên kia ngầm hiểu chuẩn phị phi thân đi sử lí hai con yêu thú nhưng hắn vẫn còn chưa làm gì đột nhiên hai đạo kiếm mang xuất hiện chuẩn xác đem hai con yêu thú diệt sát.
Hai con yêu thú bị kiếm mang diệt sát trong nháy mắt, trong rừng cây có hai bóng người thình lình bay ra.
Bọn hắn nhìn kĩ hai người này một cái là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, một cái là một tiểu tử mười hai mười ba thổi.
Nhưng làm bọn hắn bất ngờ là cả hai người này đều là tiên thiên đại võ sư tu vi, cái lớn tu vi tiên thiên đại võ sư nhất trọng viên mãn, người nhỏ tu vi tiên thiên đại võ sư ngũ trọng trung kì.
Hai người này không phải ai khác chính là Lưu Vân cùng Kiếm Sinh.
Hai con yêu thú này chính là hôm nay bọn hắn đồ ăn, ai ngờ lúc vây bắt bọn hắn nhất thời lơ là dẫn đến hai con yêu thú chạy mất vì vậy mới có hai con yêu thú xuất hiện náo loạn một màn.
“Sư huynh chúng ta hình như bị vây lại rồi”
Hai ngươi bay đến đứng lên hai con yêu thú thi thể, lúc nãy bọn hắn đuổi xung quá, không quan tâm đến cái gì phía trước, bây giờ nhìn lại hình như đám người này đang chuẩn bị đánh nhau mà bọn hắn vô tình trở thành kẻ phá đám, nhìn đến đám người áo đen từng cái ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn chính mình, Lưu Vân cũng cảm thấy hơi chột dạ.
“Các ngươi là người phương ào sao đến đây nháo sự?”
Thủ lĩnh người áo đen nhăn mày trong mắt không che dấu sát khí hỏi, bọn hắn vốn thật tốt chuẩn bị khí thể nháy mắt bị hai tên tiểu gia hỏa này cho phá tan thành mây khói hắn bây giờ đã động giết người tâm tư.
“Xin lỗi, xin lỗi là chúng ra không đúng, chúng ta chỉ là đi bắt yêu thú làm đồ ăn mà thôi, thật vô ý xen vào chuyện của các vị, bây giờ chúng ta đi ngay các vị cần làm chuyện gì cứ tiếp tục đi a”
Lưu Vân đứng ra xin lỗi nói.
“Haha, xin lỗi là được rồi sao? Hôm nay các ngươi đá bị cuốn vào chuyện này rồi vậy thì theo bọn hắn xuống hoàng tuyền đi”
Thủ lĩnh người áo đen hung hăng nói, đã bọn hắn nhìn thấy tất cả hắn cũng không có ý định thả hai người đi, ai biết bọn hắn chỉ là vì săn yêu thú đến đây hay có ý định khác.
Nghe đến lời này Lưu Vân cau mày nói:
“Các ngươi đây là muốn giết chúng ta sao, ta khuyên ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc này, chúng ta chỉ là không may xen vào mà thôi, mọi chuyện vẫn nên mở một mắt lưới nếu không chỉ sợ các ngươi sẽ không sống được”
Đối mặt thủ lĩnh áo đen uy hiếp Lưu Vân căn bản không sợ, tên kia mạnh lắm chỉ bằng hắn phụ thân Lưu Chính mà thôi, bọn hắn bên người có sư tôn, nếu đối phương hung hăng muốn đối bọn hắn động thủ Lục Nam chắc chắn sẽ một bàn tay đem bọn hắn diệt sát.
Nghe Lưu Vân lời nói, thủ lĩnh áo đen nhất thời lâm vào trầm tư, đối phương đây là đang muốn gì, hai tiểu tử kia nhìn có vẻ không sợ hắn uy hiếp, không lẽ đối phương phía sau còn có người hay bọn hắn chỉ là muốn lừa gạt hắn từ đó có một đường sinh lộ.
Thủ lĩnh áo đen trầm ngâm không nói, thần thức không ngừng hướng bốn phía lan tràn, võ linh tam trọng cao thủ thần thức kiểm tra có thể triển khai hơn mười dặm phạm vi, thần thức kiểm tra ba bốn lần hắn lúc này mới nới lỏng một hơi.
Hắn đã mấy lần kiểm tra, mười dặm phạm vi bên trong không hề có cao thủ khí tức, điều này chứng tỏ hai tên tiểu tử này đang thổi phồng muốn chấn nhiếp hắn từ đó tìm đến cơ hội thoát thân.
“Tiểu tử các ngươi nghĩ thật hay a, tính thổi phồng bản thân có cao nhân phía sau đi dọa bọn ta nhằm tìm cơ hội rút lui chứ gì, các ngươi quá ngây thơ rồi”
Thủ lĩnh áo đen haha cười nói.
Nghe đến lời này Lưu Vân Kiếm Sinh đồng thời không nói, đã ngươi khăng khăng nghĩ như vậy vậy cứ nghĩ đi, đến khi sư tôn đến, lúc đó các ngươi chắc chắn sẽ hối hận.
Mà Lạc gia đám người trái tim lại lần nữa rơi vào hầm băng, tại nghe Lưu Vân trước kia lời nói bọn hắn đã ánh lên hi vọng dù sao Lưu Vân hai người quá kinh diễm, bằng tuổi đó đã có tiên thiên đại võ sư tu vi, phía sau chắc chắn không tầm thường nhưng thủ lĩnh người áo đen lời nói cộng với Lưu Vân trầm mặc cử động lại khiến bọn hắn nho nhỏ hi vọng đem dập tắt, hóa ra hai người này lời nói đều là trang.
“Tiểu tử còn gì để nói?”
Thủ lĩnh áo đen haha cười nói, Lưu Vân cùng Kiếm Sinh lặng im không nói biểu lộ hắn biết bản thân đã đoán đúng.
Thủ lĩnh áo đen liếc nhìn bên cạnh, trong đám người hai tên tiên thiên đại võ sư đỉnh phong đi ra, bọn hắn nhao nhao hiển lộ khí tức hướng Kiếm Sinh cùng Lưu Vân hai người tới.
Chỉ là một màn chém giết như bọn hắn nghĩ không có diễn ra, hai tên tiên thiên đại võ sư áo đen khoảng cách Lưu Vân cùng Kiếm Sinh còn nửa thước đột nhiên dừng lại.
“Phốc, phốc”
Hai cái đầu người không hiểu thấu bay lên, hai tên tiên thiên đại võ sư áo đen trên mặt vẫn đều là hoảng sợ cùng không tin biểu lộ, bọn hắn thật không biết vì sao mình chết a.
Theo hai cái đầu rơi xuống, thân thể bọn hắn cũng rơi xuống theo, bịch một tiếng, hai bộ thân thể trung điệp rơi xuống trên mặt đất.
“Là thần thành phương nào mau ra đây đi”
Thủ lĩnh người áo đen nhìn thấy một màn này trong lòng siết chặt một cái không lẽ hai tên tiểu tử kia nói là thật.
Chỉ là đáp lại người áo đen là một cái to lớn đại thủ từ trên trời hướng hắn đập xuống.
Thủ lĩnh người áo đen vội vang huy động toàn thân linh lực, hắn hai tay cầm trường đao, một đao bổ xuống, một cái cự đại đao mang hướng đại thủ mà đi.
Chỉ là đao mang làm sao có thể chống lại đại thủ lực lương, chỉ trong chốc lát đao mang bị đại thủ cho nghiền nát, đai thủ uy lực không giảm hướng thủ lĩnh người áo đen cùng hai tên võ linh thuộc hạ mà đi.
“Không tiền bối tha mạng”
Thủ lĩnh người áo đen cùng hai tên thuộc hạ điên cuồng phòng ngự nhưng vô ích, bọn hắn tất cả chiêu số lực lượng đều không thể ngăn cả đại thủ mảy may, thủ lĩnh ngươi áo đen tuyệt vọng rồi, hắn thật hối hận bản thân quyết định, một vị cân chính cường giả sao có thể bị hắn một tên võ linh tam trọng nhỏ nhoi phát giác được chứ.
“Không”
Đại thủ không lưu tình đập xuống, theo một tiếng hét chói tai vang lên, đại thủ đánh thẳng xuống mặt đất, mọi người chỉ nghe đến trầm thấp một tiếng sau đó chính là khủng bố phong bạo, tu vi yêu kém người trực tiếp bị đánh cho thổ huyết trọng thương.
Bụi mù tán đi, đám ngươi nheo mắt nhìn lại, tại thủ lĩnh áo đen chỗ đứng trước đó đã xuất hiện một cái to lớn bàn tay in trên mặt đất, nào còn có mấy tiên kia nữa, cùng thủ lĩnh áo đen cùng hai tên thuộc hạ chết thảm còn có không ít hắn thuộc hạ cũng không qua được, bị cự đại thủ ấn nện thành bánh thịt.
Mà Lưu Vân cùng Kiếm Sinh chỗ đứng không biết lúc nào đã xuất hiện một vị tuấn dật thanh niên đứng chắn trước mặt ai người.
“Các ngươi hay lắm, đi bắt đồ ăn cuối cùng lại đi gây rắc dối”
Lục Nam mắt trắng nhìn Lưu Vân cùng Kiếm Sinh ngữ khí trách khứ nói.
“HiHi”
Hai tên này chỉ biết cười xòa, bọn hắn biết sư tôn sẽ không vì chuyện này mà trách tội mình chỉ là Lục Nam thuận miệng nói mà thôi.
“Chạy, chạy mau”
Còn lại áo đen đám người lúc này mới tỉnh táo lại, bọn hắn điên cuồng hướng bốn phương tám hướng chạy trốn, ngươi kia qua kinh khủng, không chốn vậy bọn hắn chết chắc.
Đối với mấy tên này Lục Nam cùng lười ra tay, cường giả sẽ không rảnh đi để ý mấy con kiến hôi.
Còn Lạc gia đám người đã sớm hóa đá, hôm nay đối với bọn hắn thực sự là quá đau tim, thế cuộc này thay đổi cũng qua mau đi, từ thủ lĩnh người áo đen cho ngươi chém giết hai thiếu niên kia đến bọn hắn bị đại thủ cho diệt sát cũng chỉ nửa chén trà thời gian mà thôi, nửa chén trà thời gian ba tên võ linh cùng một đám tiên thiên đại võ sư cứ như vậy bị giết rồi, ngươi kia rốt cuộc là thần thánh phương nào a, cái này cũng quá cường đại đi.
Đang ôm Lạc Hà Đức, Lạc Hạnh Nhi nhìn nhóm ba người thật lâu không nói, nàng không có cách nào ước lượng đối phương thực lực, ít nhất nàng biết Lạc gia lão tổ căn bản không làm được như vậy.
“Khụ Khụ Khụ”
Đang bị thương Lạc Hàn Đức bất ngờ ho khan một tiếng, sau đó phun ra một ngụm máu tưởi.
Lạc Hạnh Nhi hoàn hồn lại, nàng vội chạy lên phía trước hướng Lục Nam đám người quỳ xuống.
“Xin xin tiền bối cứu ta nhị thúc”
Lạc Hạnh Nhi giọng run run đối Lục Nam nói, nàng thật không biết đối phương sẽ làm gì nhưng vì cứu nhị thúc Lạc Hạnh Nhi quyết định thử một lần.
Lục Nam nhìn Lạc Hạnh Nhi một chút không nói gì, bên cạnh Kiếm Sinh bất ngờ lên tiếng:
“Sư tôn hay là chúng ta giúp nàng đi”
Lục Nam hơi nhìn Kiếm Sinh một chút, đồ đệ này vẫn là rất lương thiện, đã Kiếm Sinh muốn cứu vậy Lục Nam sẽ xuất thủ, đối với Kiếm Sinh Lục Nam vẫn là rất cưng chiểu.
“Muốn ta cứu cũng được nhưng tối nay chúng ta còn cần tìm chỗ ở”
Lục Nam hờ hững nói.
Lạc Hạnh Nhi nháy mắt hiểu ý nàng liền nói:
“Tiên bối chúng ta thương đội cũng đang định dừng chân, nếu tiền bối không chê có thể ở lại, chúng ta thương đội sẽ làm hết sức tiếp đón”
“Được quyết định như vậy ngươi cho hắn uống viên linh dược này, hắn thương thế sẽ không đáng ngại”
Lục Nam ném cho Lạc Hạnh Nhi một bình đan dược sau đó nói.
“Nhiều tạ ơn tiền bối”
Lạc Hạnh Nhi liền thanh cảm ơn sau đó đem đan dược đút cho Lạc Hà Đức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.