Chương trước
Chương sau
Hung Thú sâm lâm trong rừng cây, ba người một thú không ngừng phi hành.
Khoảng các Lục Nam thuần phục Luyện Ngục sư vương đã qua năm ngày, lúc này bọn hắn đang hướng đại Chu quốc hoàng thành đi đường.
Quãng đường từ Hung Thú sâm lâm đến đại Chu hoàng thành vào khoảng một ngàn ba trăm dặm về phía đông, Lục Nam bọn người toàn lực đi đương chắc mười lăm ngày liền có thể tới nơi, khoảng các ước hiện của Lưu Vân còn hơn bảy tháng nữa, thời gian còn dài bọn hắn cũng không gấp gáp.
Đêm hôm nay bọn hắn tại một sơn cốc nghỉ lại.
“Vân tiểu tử ngươi còn đang nghĩ đến cô gái kia?”
Mấy ngày qua Lục Nam nhận thấy Lưu Vân thần tình xa sút thế là thuận miệng hỏi.
Nghe đến lời này Lưu Vân khuôn mặt hơi đỏ một chút, trong mắt ánh lên vẻ hồi ức chi sắc.
Hơn nửa tháng ở chung hắn cùng Huyền Vận nói không có tình cảm đó là giả nhưng Huyền Vận lựa chọn trong lúc Lục Nam mất tích rời đi chuyện này Lưu Vân không cách nào tha thứ, hắn thật không biết nếu gặp lại Huyền Vận bản thân sẽ phải sử sự như thế nào?
Thấy Lưu Vân không nói chuyện Lục Nam đã đoán ra đại khái đệ tử suy nghĩ trong lòng, chuyện này là chuyện của riêng Lưu Vân hắn cũng không tiện xen vào nhưng vẫn là không đành lòng nhìn đệ tử suốt ngày ủ rũ, Lục Nam cũng liền an ủi một câu:
“Thôi, mọi chuyện đều là duyên, nàng rời khỏi điều này chứng tỏ các ngươi chưa đủ duyên phận, đừng suốt ngày ủ rũ như vậy nữa, giờ chuyện ngươi cần làm là cường đại lên, còn gặp tiểu nữ oa kia vậy phó mặc cho số phận tuần hoàn đi, đến lúc gặp sẽ gặp được thôi”
“Sư tôn duyên phận cường đại như vậy sao?”
Lưu Vân hiếu kì hỏi.
Lục Nam cũng là cặn kẽ trả lời:
“Rất cường đại, mọi chuyện của chúng ta làm đều sẽ xâu chuỗi duyên phận cùng nhân quả, đối với các ngươi bây giờ cảnh giới tới nói có lẽ nó vẫn chưa là gì, nhưng đối với cao cảnh giới người tới nói một cái duyên hay một cọc nhân quả có thể giúp hắn một bước lên mây hoặc thân bại danh liệt”
Nghe đến Lục Nam giảng giải những người còn lại đều là tâm thần đại chấn, tuy bọn hắn nghe cái hiểu cái không nhưng bọn hắn chắc chắn duyên cùng nhân quả là vô cùng cường đại, cường giả ngươi đều rất coi trọng hai thứ này.
“Sư tôn, cường giả người là cảnh giới gì?”
Kiếm Sinh hiếu kì hỏi.
“Chính là các ngươi gọi đế cảnh cường giả trở lên, tu vi càng cao hai cái này càng trọng yếu”
Lục Nam từ tốn nói.
“Sư tôn ngươi cũng là tu vi như vậy hay sao?”
Kiếm Sinh tiếp tục hỏi, nghe được Lưu Vân cũng ánh mắt hiếu kì nhìn đến Lục Nam, đến nay bọn hắn đều muốn biết Lục Nam rốt cuộc là tu vi gì, trước đến này bọn hắn luôn cảm giác Lục Nam chưa bao giờ khu sử toàn lực, khi bọn hắn nghĩ đây là sư tôn cực hạn Lục Nam lại bùng phát ra bên trên chiến lực, quan trọng là Lục Nam kiến thức quá phong phú, cơ hồ chuyện gì cũng biết chuyện gì cũng thông căn bản không có gì có thể làm khó được hắn, đến cùng là tu vi cùng địa vị như thế nào mới hiểu biết đến như vây?
“Chuyện về ta các ngươi tạm thời không cần hỏi đến, các ngươi bây giờ thực lực cùng địa vị quá thấp, biết mấy thứ này chỉ là nguy hiểm đến tính mạng của mình mà thôi, bây giờ các ngươi phải thật tốt tăng cao tu vi, đến thời điểm phù hợp ta sẽ tự nói cho các ngươi”
Lục Nam tùy ý nói, bây giờ còn chư phải lúc công bố bản thân trước kia thân phận đây đối với hắn đối với đồ đệ thậm chí cả cái vị diện này đều không có chỗ tốt, làm không khéo liền đem giới này đẩy đến diệt giới nguy cơ.
Thiên đế đại năng căn bản không phải bình thường tu sĩ có thể cân nhắc, chỉ cần nhắc đến tên bọn hắn bọn hắn đều trong cõi xâu xa cảm ứng được từ đó suy tính ra hắn, đến lúc đó lấy bọn kia tính cách chắc chắn sẽ đích thân xuất thủ đem giới này cùng Lục Nam cho diệt.
“Được rồi các ngươi nhanh nghỉ ngơi đi ngày mai còn phải lên đường”
Lục Nam nói, tiếp theo hắn đến một bên ngồi xếp bằng xuống tu luyện.
Ngày hôm sau sáng sớm bọn hắn liền lên đường, đến trưa đoàn người liền đến Hung Thú sâm lâm phụ cận, coi như đã ra ngoài hung thú sâm lâm.
“Ngươi ở lại trong rừng tu luyện, thuận tiện tiến về đại Chu hoàng thành phụ cận không cần gấp gáp, nếu cần ta tự khắc sẽ liên hệ với ngươi”
Lục Nam đối yêu xà phân phó nói.
Yêu xà gật gật đầu biểu thị đã hiểu sau đó dần biến mất trong rừng cây, Lục Nam đoàn người tiếp tục đi đường.
Vân Dực cốc.
Vân Dực cốc chính là xung quanh đây mấy ngàn dặm phạm vi con đường duy nhất thông đến Hoàng Thành.
“Các người nhanh đi một chút, cẩn thật nơi đây thường xuyên có thổ phỉ trộm cướp”
Trong Vân Dực cốc, một đoàn nhân mã đang đi đường, đoàn người này là Hoàng thành Lạc gia người.
Lạc gia tại Hoàng thành xem như một cái trung tầng gia tộc, lão tổ Lạc gia làm một vị võ linh ngũ trọng cao thủ, bên dưới còn có hai vị võ linh.
Lạc gia tại Hoàng thành sinh kế chính là áp tiêu sinh ý.
Lạc gia đoàn người này có khoảng hai ba trăm người đem theo hơn năm mươi chiếc xe ngựa hiển nhiên là đang vận chuyển một bút lớn hàng hóa.
Trên đầu hàng chính là Lạc gia ngoài lão tổ hai vị võ linh cao thủ một trong Lạc Hà Đức, hắn đang không ngừng phân phó đám người cảnh giới, Vân Dực cốc này chuyện thổ phỉ cướp bóc sảy ra không phải là thiếu.
“Nhị thúc chúng chúng ta lúc nào thì đi qua Vân Dực cốc vậy?”
Lạc Hà Đức phía sau xe ngựa. Một giọng nữ tử vang lên.
“Sắp, với tiến độ này nửa canh giờ nữa chúng ta liền có thể vượt qua Vân Dực cốc đến lúc đó đoạn đường liền an toàn nhiều”
Lạc Hà Đức ôn tồn nói.
Nhưng hắn chỉ vừa nói xong, đột nhiên có vô số mũi tên bay ra hướng về phía đoàn người.
“Không tốt có địch tập mọi người chuẩn bị chiến đấu”
Lạc Hà Đức kinh hô một tiến, tiếp theo một cỗ võ linh nhị trọng đỉnh phong khí tức bộc phát, vô số mũi lên bị hắn tùy ý đánh bay.
“Haha, Hoàng thành Lạc gia hôm nay các ngươi để lại toàn bộ đồ vật nơi đây ta có thể cam đoan các ngươi không chết”
Đột nhiên một giọng nói vang lên, theo đó hơn hai trăm tên mặc áo đen võ giã xuất hiện vây khốn đám người.
“Các ngươi là ai?”
Lạc Hà Đức ngưng trọng hỏi.
“haha, không cần biết bọn ta là ai, khôn hồn thì để lại tất cả đồ vật sau đó rời đi ta hôm nay không muốn đại khai sát giới”
Cầm đầu người áo đen ngạo nghễ nói.
“Muốn chúng ta để lại đồ phải xem các hạ có bản lãnh đó hay không”
Lạc Hà Đức trầm thấp một tiến, theo đó võ linh nhị trọng đỉnh phong uy thế tùy ý ngoại phóng, hắn thả người nảy lên, trên tay trường kiếm khẽ vẫy kiếm mang đánh thẳng đến người áo đen thủ lĩnh.
“Ngươi đừng có không biết sống chết như vậy chứ”
Người áo đen thủ lĩnh lắc đầu một cái, trường đao trên lưng ra khỏi võ, đôi tay khẽ đảo, một đạo đạo mang xuất hiện đánh về phía Lạc Hàn Đức kiếm mang, hai cái giằng co thoáng chốc, kiếm mang liền băng liệt, đạo mang thẳng hướng Lạc Hàn Đức mà đi.
“Võ linh tam trọng cao thủ”
Lạc Hàn Đức kinh hô một tiếng, hắn vội vận chuyển linh lực hồ thể nhưng đã muộn, đao mang trùng điệp đánh lên hắn trên ngực, kiến Lạc Hàn Đức ngực xuất hiện một cái to lớn vết thương, Lạc Hàn Đức cũng bị đao mang uy thế đánh bay ra ngoài.
“Nhị thúc”
Trong xe ngựa nữ tử kinh hô một tiếng sau đó bay ra đỡ lẫy Lạc Hàn Đức.
“A, hóa ra còn có một cái xinh đẹp cô nương”
Áo đen thủ lĩnh ngạc nhiên nói, ánh mắt tham lam mà nhìn thiếu nữ thân thể.
Thiếu nữa này ngũ qua tinh xảo, da thịt tuyết trắng đích thật là một mỹ nữ, nàng là Lạc gia đệ nhất thiên kiêu Lạc Hạnh Nhi, năm nay vừa tròn mười bảy đại võ sư ngũ trọng tu vi.
“Nhị thúc ngươi không sao chứ, ngươi đừng sảy ra chuyện a”
Lạc Hạnh Nhi ánh mắt rướm lệ nhìn Lạc Hà Đức.
“Hạnh Nhi ta không sao, ngươi nghe ta nói lát nữa ta sẽ kìm chân bọn hắn, ngươi nhân cơ hội đó trốn đi nghe không”
Lạc Hà Đức thì thào nói, Lạc Hạnh Nhi là Lạc gia tương lai, hắn có thể chết nhưng Lạc Hạnh Nhi không thể.
“Không nhị thúc, có đi thì cùng đi”
Lạc Hạnh Nhi rưng rưng nói.
“Ngu ngốc, ngươi muốn đệ nhị thúc chết vô ích hay sao, ngươi không trốn vậy sẽ không ai trốn được”
Lạc Hà Đức thì thào nói, hắn đã làm tốt quyết tử để Lạc Hạnh Nhi chạy trốn tâm tư.
“Haha các ngươi nghĩ có thể thoát hay sao, hôm nay đừng hòng có kẻ nào thoát được”
Thủ lĩnh ngươi áo đen haha cười nói, theo đó bên cạnh hắn hai người nhao nhao lộ ra khí tức, cả hai đều là võ linh cao thủ.
Được Lạc Hạnh Nhi ôm lấy Lạc Hà Đức tâm thần lần này triệt để băng, hắn thật không ngờ đối phương vậy mà có đến ba tên võ linh cao thủ, lần này bọn hắn thật sự khó thoát.
“Tiểu nữ hài hôm nay để đại gia từ từ thưởng thức ngươi”
Thủ lĩnh áo đen ánh mắt không hề che dấu dục hỏa nhìn Lạc Hạnh Nhi nói.
“Đừng mơ ta dù có chết cũng không để ngươi làm nhục”
Lạc Hạnh Nhi chán ghét nói một câu, đôi mắt nàng giờ đây đã bị bao khỏa bởi sự tuyệt vọng.
“Haha, ngươi nghĩ chết được sao, ta sẽ có cách khiến ngươi không thể chết được”
Thủ lĩnh áo đen haha cưới nói, tiếp theo võ linh tam trọng khí tức cũng tùy ý hiển lộ ra.
“Lạc gia ngươi chuẩn bị trận cước, hôm nay chúng ta sẽ thề chết chống địch”
Bị thương Lạc Hà Đức hô lớn, hắn run run cánh tay cầm lấy mình thanh kiếm, võ linh nhị trọng khí tức tùy theo hiển lộ, hắn muốn tranh thủ chút thời gian để Lạc Hạnh Nhi chạy thoát, Lạc gia người nhao nhao chuẩn bị chiến đấu.
Thủ lĩnh áo đen không nói một lời, hắn vung tay lên phía sau thuộc hạ tu vi ầm ầm phát.
Hai bên khí thế không ngừng hiển lộ, Lạc gia bên này liền yêu hơn một chút nhưng Lạc Hà Đức không sợ hãi, hắn trong mắt đều là quyết tuyệt chi sắc.
Một tràng đại chiến chuyển bị bộc phát nhưng đột nhiên hai con tiên thiên đại võ sư yêu thú không biết từ đâu chạy ra lao về phía đám người áo đen.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.