Vệ Cảnh Du vội vã xuống núi.
Lúc tiến vào biệt cung, sắc trời đã muốn tối sầm.
Điều thú vị là, An Định Vương thế tử cơ hồ đến cùng lúc với hắn.
Đứng trước cổng biệt cung, ngựa của Thẩm Sóc suýt đụng phải ngựa của Vệ Cảnh Du.
"Này không phải Thẩm..." Vệ Cảnh Du vặn ra một nụ cười, nhưng còn chưa dứt câu, đã bị Thẩm Sóc vội chen vào-
"Thần bái kiến Nhị hoàng tử điện hạ, thần còn có việc, xin đi trước!"
Thẩm Sóc xoay người xuống ngựa, đem dây cương giao cho thị thần phía trước, sau đó vội vàng vào cung.
Ánh mắt Vệ Cảnh Du tối sầm.
"Điện hạ, An Định thế tử này thật quá xem thường ngài!" quan hầu bên cạnh Vệ Cảnh Du không khỏi tức giận, "Tuy nói An Định Vương phủ địa vị quả thật cường địa, nhưng ngài chính là thiên gia đình tự! Sao hắn dám..."
Vệ Cảnh Du lạnh giọng cắt lời, "Câm miệng".
"...Tuân lệnh". Quan hầu mồ hôi lạnh đầy người,
Quan hầu như đi trên băng mỏng, có điều giờ phút này trong lòng Vệ Cảnh Du tương đối vui mừng.
Có thể khiến cho Thẩm Sóc vội và từ khu vực săn bắn chạy đến biệt cung, e là tình huống Vệ Cảnh Kha không tốt lắm.
Vệ Cảnh Kha không ổn, hắn lại càng cao hứng.
"Tiến cung"
"Tuân lệnh"
.....
Thấy Vệ Cảnh Du vội vội vàng vàng trở về, hoàng đế cũng có chút kinh ngạc.
"Tham kiến phụ hoàng, thần ở trong núi nghe tin hoàng tỷ bị thương, liền vội vã xuống núi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-noi-khong-cuoi-the-tu-khong-cho-phi-thang/3332238/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.