Thấy đám nha hoàn từng người bưng chậu máu nối đuôi nhau đi ra. Vệ Cảnh Kha bỗng dưng cáu kỉnh.
Vào trong phòng, dùng chất giọng bình tĩnh hỏi: "Quận chúa sao rồi?"
Thanh âm của nàng không lớn, nhưng sức uy hiếp lại rất mạnh.
Thái y run lên, vội vàng quỳ xuống, "Điện hạ, thần đã giúp quận chúa lóc độc tiễn đi, nhưng thân thể quận chúa vốn suy yếu, e là phải điều dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục..."
Rõ ràng thương đã trị, nhưng thái y lại không biết vì cái gì, trong lòng thật sự hoảng sợ.
Đại hoàng nữ điện hạ...Trước kia có khí thế bức người như vậy không?
"Phương thuốc điều trị đâu?"
"Thần liền đi viết!"
Vệ Cảnh Kha phất tay, ý bảo hắn đi.
"Phải rồi, hôm nay quận chúa bị thương trên vai..."
Thái y vội vàng nói: "Thần một lòng trị liệu, cái gì cũng không thấy!".
Nói xong, thái y vội vã lui ra.
Cùng lúc đó trên giường phía sau bình phong truyền đến giọng nói suy yếu: "Lương y cứu người từ tâm mà ra, thái y đại nhân một lòng cứu mạng, sao lại có thể chú ý đến mặt khác...Vệ tỷ tỷ quá lo".
Âm thanh tuy rằng suy yếu, lại uyển chuyển êm tai. Ngay cả Vệ Cảnh Kha cũng không kiềm được đưa mắt nhìn.
Nàng cũng là nữ nhân, không có kiêng kị nhiều như vậy.
Bước qua bình phong, có thể nhìn thấy trên tháp là một bóng hình xinh đẹp.
Thẩm Phái bị thương trên vai, đang mặc trung y ngồi trên giường, tóc đều bị vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-noi-khong-cuoi-the-tu-khong-cho-phi-thang/2735719/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.