🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Thuận tiện... lại hôn mê một chút?  

             Khóe miệng Lộ quản gia, Mạc Vũ đồng thời giật một cái.  

             Đại dược vương còn liên tục lắc đầu.  

             Bất kể là ai, khẳng định cũng không muốn bị đánh bất tỉnh, làm sao có khả năng nói mình thuận tiện?  

             Nếu không phải thân thể không thể cử động, nghe nói như thế, khẳng định đã động thủ trước, còn có thể để cho ngươi đánh ta sao?  

             - Bạch Thiềm y sư, cái này...  

             Thấy trong ánh mắt lão gia tràn ngập sự chống cự, Lộ quản gia vội vàng mở miệng. Hắn còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy người trung niên trước mắt, trầm tư một chút, giống như là lĩnh ngộ cái gì:   

             - Thôi đi, hỏi ngươi cũng vô dụng. Ta tự mình tới thôi!  

             Cánh tay duỗi ra một cái.  

             Lạch cạch!  

             Đại dược vương dùng sức lắc đầu, trong mắt rưng rưng, lại ngất đi.  

             Đập đại dược vương hôn mê, lúc này Trương Huyền mới chú ý tới Lộ quản gia đang muốn nói. Hắn nghi ngờ nhìn qua:   

             - Thế nào?  

             - Ta... cái này... Không có gì!  

             Lộ quản gia lúng túng cười.  

             Ban đầu, Lộ quản gia muốn khuyên can, nói không cần đánh bất tỉnh, có thể trị liệu hay không, đã thấy hắn ra tay. Biết cho dù mình nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là nói thừa, còn không bằng im lặng.  

             - Ừ, tiếp tục!  

             Đại dược vương hôn mê, ngón tay Trương Huyền vừa đụng ở trên người đối phương, trong đầu lại hình thành sách mới.  

             Lần này vị trí chỗ thiếu hụt quả nhiên đã thay đổi.  

             Xác định vị trí, cổ tay run lên, một cây ngân châm, lại đâm tới.  

             - Ừ? Còn không đúng...  

             Đâm trúng vị trí, chân khí di chuyển một cái, phát hiện con cổ trùng này không ngờ lại trốn.  

             - Xem ra giết chết cổ trùng này còn muốn khó khăn hơn nhiều so với sự tưởng tượng!  

             Sắc mặt Trương Huyền nghiêm trọng.  

             Vốn tưởng rằng có Đồ Thư Quán cung cấp vị trí, muốn tìm được con cổ trùng này, thuận lợi chém giết, chắc hẳn là dễ dàng như trở bàn tay. Hiện tại xem ra, không đơn giản như vậy.  

             Cho dù trong đầu lật sách, cần thời gian rất ngắn, vẫn đủ để cổ trùng rời khỏi vị trí ban đầu, trốn xuống một chỗ phía dưới.  

             Ngón tay lại đụng vào đại dược vương, đồng thời ngân châm ra tay.  

             Xì! Xì! Xì!  

             Dưới sự kích thích của ngân châm, con cổ trùng này hình như cũng ý thức được nguy hiểm, dọc theo huyết quản của đối phương điên cuồng chạy trốn.  

             - Huyết quản con người rắc rối phức tạp, đặc biệt là một ít huyết quản nhỏ, che kín toàn thân. Nếu thật sự đuổi theo như vậy, một ngày cũng không đuổi kịp. Phải nghĩ biện pháp ép nó đến một chỗ, mới có khả năng chém giết!  

             Liên tục mấy châm xuống, thấy con này cổ trùng càng chạy càng nhanh, cũng tới càng không có quy luật, Trương Huyền lông mày nhăn lại.  

             - Giết chết sao...  

             Liên tục đâm hơn mười châm, dần dần đẩy cổ trùng vào một chỗ, đang muốn không ngừng nỗ lực cho đến lúc cuối, giết chết, liền nghe được một giọng điệu có khí vô lực vang lên. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đại dược vương chẳng biết từ lúc nào đã tỉnh lại.  

             Hắn vừa tỉnh lại, trong đầu sẽ không có cách nào hình thành sách mới.  

             Biết không thể làm chậm trễ thời gian được, Trương Huyền lần này không tiếp tục nói thừa, bàn tay duỗi ra một cái.  

             Lạch cạch!  

             Lại đánh bất tỉnh.  

             - Không tốt! Nó lại nhân cơ hội bỏ chạy...  

             Đợi sách lại hiện lên, vẻ mặt Trương Huyền xám xịt.  

             Lần này, thời gian đối phương tỉnh táo, tốc độ máu tuần hoàn nhanh hơn. Con cổ trùng này không ngờ nhân cơ hội chạy trốn tới chỗ xa hơn, thoát khỏi vòng vây.  

             - Đáng giận!  

             Không nghĩ tới một cổ trùng nho nhỏ lại giảo hoạt như vậy, lông mày Trương Huyền nâng lên, nhìn về phía Lộ quản gia cách đó không xa.  

             - Ngươi qua đây nhìn. Chỉ cần lão gia nhà các ngươi tỉnh lại, liền đập choáng váng cho ta...  

             Đại dược vương này tu vi đạt tới Tông Sư đỉnh phong. Tuy rằng bị cổ trùng hành hạ bất cứ lúc nào cũng sẽ chết, nhưng chân khí trong cơ thể tự động bảo hộ chủ. Mức độ hôn mê này, rất nhanh là có thể tỉnh lại.  

             Mà muốn cứu người, lại không thể đập quá ác.  

             Vì đề phòng bao vây được cổ trùng, hắn lại tỉnh táo, làm lỡ chuyện, vẫn cần chuẩn bị trước mới được.  

             Chỉ cần người này vừa tỉnh lại, liền có người ở một bên đánh bất tỉnh, không ảnh hưởng với hắn châm kim, giết chết cổ trùng sẽ không phải là vấn đề lớn.  

             - Vừa tỉnh lại đập choáng váng...  

             Toàn thân Lộ quản gia run rẩy, cũng sắp khóc.  

             Người trước mắt này chính là lão gia của hắn. Bảo hắn động thủ, thật sự không muốn sống...  

             - Ta có thể cự tuyệt hay không...  

             - Đừng nói nhảm, nhanh lên một chút!  

             Thấy vẻ mặt người này rầu rĩ, Trương Huyền nhướng mày:   

             - Nếu như không muốn cứu lão gia các ngươi thì lại từ chối, đứng nguyên tại chỗ đừng làm!  

             - Ta...  

             Vẻ mặt Lộ quản gia rầu rĩ, không thể làm gì khác hơn là tới phía sau lão gia, bàn tay vươn ra.  

             Lại ở thời điểm trong lòng hắn dày vò, có chút không chịu được, liền nghe giọng nói của Mạc Vũ ở bên cạnh vang lên.  

             - Cái này... y sư thường dùng ma hồn tán, ngửi vào một hơi, là có thể khiến cho người ta rơi vào hôn mê, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tỉnh lại. Thứ này cũng sẽ không làm tổn thương tới thân thể. Không biết... có được không?  

             - Ma hồn tán? Còn có thứ này sao? Đương nhiên được!  

             Trương Huyền sửng sốt.  

             Mục đích của hắn, chỉ cần làm cho đối phương hôn mê là được, cần gì quan tâm đối phương bị đập tới choáng váng hay ngửi thuốc.  

             - Được?  

             Nghe hắn nói có thể, Lộ quản gia, Mạc Vũ đều cảm thấy lệ rơi đầy mặt.  

             Ma hồn tán là thuốc y sư thường dùng, sử dụng thời điểm xử lý ngoại thương cho một ít bệnh nhân nhát gan, hiệu quả cùng loại với thuốc gây tê. Chỉ cần là y sư, không thể không biết. Hơn nữa cơ bản trên người đều sẽ chuẩn bị mấy thứ...  

             Người này tự nhiên chưa từng nghe qua...  

             Trời ạ!  

             Nếu không phải thấy hắn có y thuật lợi hại như vậy, thật sự nghi ngờ có phải hắn căn bản không hiểu y đạo hay không!  

             Bằng không, tại sao những căn bản đơn giản như vậy, hắn cũng không biết?  

             Sớm dùng tới thứ này, đại dược vương cũng không cần liên tục bị đập đầu, cũng sắp bị đập tới có chút si ngốc...  

             - Chỗ chúng ta có loại thuốc này. Hiện tại để ra đi lấy về...  

             Rất sợ lão gia lại bị đập một quyền, Lộ quản gia vội vàng xoay người đi ra ngoài.  

             Đại dược vương bán chính là thuốc. Loại vật này vốn cũng không khan hiếm, tìm ra được đơn giản đến cực điểm. Thời gian không lâu hắn liền lấy qua vài túi.  

             Tiện tay tiếp nhận một túi, Trương Huyền đặt ở chóp mũi đại dược vương. Quả nhiên thấy hắn đã ngủ mê man, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa tỉnh lại.  

             - Sớm có thứ tốt này, ngươi không lấy ra!  

             Nhìn thấy được thứ này thần kỳ như vậy, Trương Huyền không nhịn được trừng mắt.  

             - Ta...  

             Vẻ mặt Lộ quản gia đầy ủy khuất.  

             Ngươi là y sư, đã chạy tới bảo người ta giải phẫu, cầm một dao làm bếp, ta tất nhiên cho rằng đây là thứ ngươi sở trường nhất. Ai biết... Con mẹ nó ngươi ngay cả dao giải phẫu cũng không biết là vật gì...  

             Mạc Vũ đứng ở một bên, biểu tình cũng tương tự. Nếu không phải đã sớm thường xuyên thấy được các loại hành vi kỳ quái của người này, nàng cũng hoài nghi hắn có phải là cố ý hay không.  

             Có ma hồn tán trấn áp, đại dược vương hoàn toàn rơi vào hôn mê. Trương Huyền một tay chạm vào đối phương, cái tay còn lại khống chế ngân châm không ngừng đuổi kịp.  

             Lần này vô cùng thuận lợi, thời gian không lâu lại bao vây cổ trùng ở một chỗ.  

             - Được!  

             Hai hàng lông mày của hắn rướn lên, ngón tay lại bắn ra. Ngân châm lập tức phá không lao ra.  

             Xèo xèo xèo!  

             Trong nháy mắt, trong cơ thể của đại dược vương giống như vang lên một tiếng hét chói tai. Trong huyết quản giống như có con sâu vặn vẹo.  

             - Chết!  

             Ngón tay điểm một cái, một luồng chân khí tinh thuần lập tức dọc theo ngân châm tiến vào trong cơ thể đối phương. Sau một khắc, con sâu giống như gặp phải khắc tinh, giãy dụa vài cái, liền không có động tĩnh.  

             Cổ trùng và độc vật giống như nhau. Chân khí thiên tinh thuần giống như nước đạo là khắc tinh lớn nhất của nó. Một khi đụng phải, sinh mạng ngoan cường cũng sẽ trong nháy mắt đổ nát, chết tại chỗ.  

             - Ra đi!  

             Bàn tay ấn một cái ở chỗ huyết quản của đối phương, chân khí phát ra sóng, ngân châm và cổ trùng đồng thời bay ra.  

             - Lạch cạch!  

             Một tiếng vang lên. Cả hai rơi ở trên mặt đất.  

             - Đây là khế ước cổ?  

             Lộ quản gia, Mạc Vũ vội vàng đi lên phía trước.  

             Trên mặt đất, cổ trùng so với con đom đóm kích thước không chênh lệch bao nhiêu, toàn thân màu xanh đậm, bên ngoài thân có chứa phù văn đặc biệt, khiến người ta nhìn một chút lại cảm thấy tóc gáy dựng ngược.  

             - Ừ!  

             Trương Huyền lên tiếng, thở ra một hơi.  

             Vấn đề lớn nhất của đại dược vương chính là con cổ trùng này. Chỉ cần lấy thứ này ra lại giết chết, thân thể suy yếu của hắn có thể khôi phục.  

             Hắn tiện tay hóa giải ma hồn tán, đại dược vương chậm rãi tỉnh dậy.  

             - Lão gia...  

             Lộ quản gia đi lên phía trước.  

             - Ta... còn cần hôn mê không?  

             Tỉnh lại, đại dược vương liếc mắt nhìn Trương Huyền, môi có chút run rẩy.  

             Hắn bị đập choáng váng tới mức khiếp sợ.  

             Hắn rất sợ tỉnh lại không phải lúc, sẽ bị đập vào một quyền.  

             - Không cần, cổ trùng đã bị giết chết!  

             Lộ quản gia chỉ tay.  

             - Giết chết?  

             Đại dược vương sửng sốt. Nhìn thấy được thi thể cổ trùng trên mặt đất, sắc mặt hắn thoáng cái đỏ lên.  

             Trong khế ước cổ, sinh tử không thể khống chế trong lòng bàn tay của mình. Cho dù là độc sư lợi hại nhất, cũng không giải quyết được. Y sư trước mắt này không ngờ dễ dàng giết chết. Cho dù hắn tận mắt nhìn thấy, cũng có chút không dám tin tưởng.  

             - Cảm ơn Bạch y sư cứu ta một mạng!  

             Từ trên ghế nằm đứng dậy, đại dược vương quỳ rạp xuống đất.  

             Hắn vốn tưởng rằng trong khế ước cổ sẽ không thuốc nào có thể cứu, chỉ có thể cam tâm chờ chết. Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, người trước mắt này lại thật sự giải quyết được!  

             Có thể giải quyết được chuyện lớn sinh tử, đừng nói bị đập choáng váng ba lần, đâm mấy châm, chính là lại bị đập choáng váng thêm mười lần tám lần, lại tính là cái gì?  

             - Lão gia, ngài... ngài...  

             Nhìn thấy được đại dược vương đứng dậy quỳ xuống, Lộ quản gia lộ vẻ kích động.  

             Trước đó lão gia lại chỉ nằm, động một cái cũng không thể, ngay cả lời cơ bản cũng nói không nên lời. Bây giờ hắn lại có thể tự mình xuống đất, nói rõ thân thể đã bắt đầu khôi phục.  

             - Cổ trùng trong cơ thể đã bị giết chết. Lực lượng của ta khôi phục. Chỉ có điều, tai hoạ ngầm còn không có giải trừ, vẫn mong Bạch y sư ra tay...  

             Ngăn cản Lộ quản gia nâng hắn dậy, đại dược vương lại quỳ gối trước Trương Huyền.  

             Khế ước cổ tuy rằng bị giết chết, giải quyết căn nguyên vấn đề, nhưng thứ này ở bên trong thân thể mấy ngày qua tàn sát bừa bãi cắn nuốt, đã hoàn toàn tiêu hao sạch sẽ tinh khí thần của hắn. Làm thế nào bổ sung cho thân thể bị hao tổn, khiến cho thể lực một lần nữa khôi phục, còn cần vị y sư trước mắt này ra tay.  

             Bằng không, người không đến năm mươi, vẫn là dáng vẻ già yếu này, sợ rằng sống không được bao lâu, cũng sẽ chết.  

             - Giải quyết vấn đề của ngươi hiện tại sao?  

             Trương Huyền nhướng mày, xem sách bên trong Đồ Thư Quán.  

             Bị khế ước cổ hành hạ nhiều ngày như vậy, hắn thật sự hao tổn lợi hại. Nếu không phải thân là đại dược vương, có vô số dược liệu trân quý kéo dài tính mạng, sợ rằng sớm đã chết nhiều ngày.  

             Loại thân thể hao tổn này, cần phải các loại thuốc bổ, điều chỉnh theo ngày tháng, mới có thể có hiệu quả. Chỉ có điều... Trương Huyền không cần.  

             Chân khí thiên đạo không chỉ có thể khôi phục thể lực, còn có thể khiến cho người ta một lần nữa toả sáng sức sống. Chỉ cần đẩy chân khí  

             của mình chảy dọc theo kinh mạch của đối phương một lần, là có thể giải quyết hao tổn, khiến cho hắn hoàn toàn khôi phục.  

             Chỉ có điều, chân khí thiên đạo quá mức tinh thuần. Đối phương vừa hôn mê, chân khí tiến vào trong cơ thể dung hợp với chân khí của hắn. Đợi cho tới khi tỉnh táo, rất khó nhận thấy được sự khác thường.  

             - Bạch y sư không cần nói, quy định ta hiểu!  

             Nói xong bàn tay hắm dựng thẳng lên, bất chợt vỗ ở trên đầu.  

             Bịch!  

             Toàn thân hắn nằm trên mặt đất, ngất đi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.