Chương trước
Chương sau
Sau khi bay ngược ra sau mười mấy mét, hắn rơi xuống đất. Va chạm mãnh liệt tại thành một cái hố to ở trên mặt đất.  

             Viên Đào ôm chặt sau lưng hắn đã nhận gần tám mươi phần trăm lực lượng của cú va chạm, nhưng hắn vẫn không buông tay, cố chấp khóa chặt hắn lại.   

             - Đây là đấu pháp gì vậy?  

             - Hắn không muốn sống nữa sao? Cứ như vậy sẽ chết mất. . .  

             - Không biết nữa! Phòng ngự của hắn cực mạnh, dù là Lục Tầm lão sư với thực lực này cũng cần rất nhiều thời gian mới phá vỡ được. Dĩ nhiên, đám người Triệu Nhã chắc chắn sẽ không cho hắn thời gian này.  

             . . .  

             Nhìn thấy Viên Đào gắt gao ôm lấy Lục Tầm, tựa như không hề quan tâm đến sinh tử, tất cả mọi người đều giật giật khóe miệng.  

             Chỉ là một cuộc tỷ thí mà thôi, cần phải liều mạng như vậy sao?  

             Cứ tình trạng này, một khi Lục Tầm nổi điên, Viên Đào có thể bị đánh chết tươi!  

             Bành bành bành!  

             Trong lúc mọi người đều đang khiếp sợ, Lục Tầm cũng không nhàn rỗi. Khuỷu tay của hắn không ngừng thúc vào ngực Viên Đào, mỗi lần đều dùng hết lực lượng, khiến cho sắc mặt Viên Đào càng ngày càng trắng.  

             Hắn mặc dù là Long Tê huyết mạch, nhưng mới chỉ kích hoạt được một phần mười, phòng ngự một vài cường giả Đỉnh Lực cảnh không phải là vấn đề quá lớn. Nhưng đối mặt với cơ thể cứng rắn của Lục Tầm, đồng thời thực lực còn là Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, sức lực của Viên Đào cũng là có hạn.  

             - Mau ra tay!  

             Nhịn xuống đau nhức kịch liệt trên người, Viên Đào cắn răng gào thét.  

             Ầm ầm!  

             Hắn còn chưa nói xong, một thanh trường thương đã phá không mà tới.  

             Vừa rồi Trịnh Dương không đâm trúng, giờ phút này đã đứng ở thế được ăn cả ngã về không. Thiên Đạo thương pháp bị hắn phát huy vô cùng tinh tế. Dưới sự trợ giúp của thương ý, trường thương giống như một viên Lưu Tinh, thẳng tắp đâm tới.  

             - Đáng giận!  

             Con ngươi Lục Tầm lần nữa co vào, đột ngột lui nhanh về phía sau. Nhưng dù vậy, ngực hắn vẫn chảy ra một vệt máu, là do bị trường thương đâm trúng.  

             - Dừng lại cho ta!  

             Ngay sau đó, một bóng người nhanh chóng xuất hiện. Triệu Nhã lần nữa phóng tới trước mặt hắn. Bàn tay nàng lật một cái tựa như Thương Khung Lạc Hạ, thiên địa sụp đổ.  

             Võ kỹ “Thương Khung Lạc”, uy chấn bát phương!  

             Trong năm học viên của Trương Huyền, ngườicó điều kiện tốt nhất cũng không phải Vương Dĩnh, mà là Triệu Nhã.  

             Phụ thân nàng là thành chủ Bạch Ngọc thành, là chúa tể một phương, có địa vị gần với Thẩm Truy bệ hạ. Nàng cần võ kỹ, tài nguyên gì đều có. Chiêu Thương Khung Lạc này chính là một trong những chiêu thức công kích mạnh nhất Bạch Ngọc thành.  

             Trước đây, tu vi của nàng còn thấp không cách nào tu luyện được. Hiện tại đã kích hoạt thể chất Thuần Âm, tu vi lại đạt tới Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong, nàng mạnh hơn các lão sư bình thường quá nhiều, vì vậy đã đủ điều kiện tu luyện và thi triển chiêu thức này.  

             Không hổ là tuyệt chiêu công kích nổi danh khắp Bạch Ngọc thành. Một chiêu này còn chưa rơi xuống, hàn khí âm lãnh đã làm chung quanh đều đông cứng.  

             - Hừ!  

             Lục Tầm bị người ôm chặt hai tay, vì vậy không cách nào ngăn cản một chiêu này, nhưng trong lòng lại không sốt ruột. Chân khí trong cơ thể hắn tuôn ra, cả người đột nhiên quay nửa vòng, biến Viên Đào đang chắn phía trước thành khiên thịt.  

             Nếu Triệu Nhã tiếp tục đánh xuống, Thương Khung Lạc chắc chắn sẽ rơi vào trên người đồng bạn.  

             - Lục Tầm lão sư. . . không cần mặt nữa rồi!  

             - Đúng vậy a! Chiến đấu cùng học sinh mà lại để học sinh làm khiên thịt, vô sỉ!  

             - Kỳ thật từ điểm đó cũng có thể nói rõ, mấy học sinh này quả thực mang đến cho hắn áp lực rất lớn, nếu không hắn sẽ không thể không để ý tới danh dự mà làm như vậy.  

             - Lục Tầm lão sư có thực lực Ích Huyệt cảnh đỉnh phong, là trưởng lão xếp hàng thứ nhất, thứ hai trong học viện, thế mà lại bị năm tân sinh mới chỉ học được hơn nửa tháng ép đến mức này. !uá kinh khủng!  

             - Nhóm Triệu Nhã muốn chiến thắng là rất khó khăn, dùng Viên Đào làm khiên thịt lại sợ ném chuột vỡ bình, không dám động thủ. Mà nếu như Viên Đào buông tay, Lục lão sư dựa vào tốc độ cùng thân pháp của mình khiến mấy người này không thể đuổi theo.  

             Có người sáng suốt nhìn ra vấn đề trong đó.  

             Trước đó Lục lão sư cố kỵ thân phận, không thể thi triển tất cả thủ đoạn. Nhưng giờ phút này hắn đã bị bức ép đến mức bốc hỏa, trực tiếp biến Viên Đào thành khiên thịt. Như vậy mấy người này đánh cũng không được, mà không đánh cũng không được, lần nữa rơi vào hạ phong.  

             - Mau nhìn, vậy mà Triệu Nhã không đình chỉ công kích. . .  

             Mọi người ở đây đều cho rằng đây là tình huống bế tắc, không ngờ Thương Khung Lạc của Triệu Nhã không có dấu hiệu muốn dừng lại mà rơi thẳng vào người Viên Đào.  

             Hô!  

             Âm thanh như đánh vào rơm rạ, đánh vào một tấm da thuộc. Không có âm thanh nào quá lớn, như thể vào giây phút cuối cùng, Triệu Nhã đã thu hồi lực lượng, một đòn rơi vào trên người Viên Đào chỉ là một bàn tay đơn thuần.  

             - Xem ra nàng đã thu hồi lực lượng. Nếu không, Viên Đào nhận công kích từ cả trước và sau, khẳng định sẽ không chịu nổi!  

             Một người cảm khái. Tuy nhiên, lời còn chưa dứt, một tiếng hô đầy kinh ngạc vang lên.  

             - Không đúng! Các ngươi nhìn Lục Tầm lão sư đi!  

             Đám người vội vàng nhìn về phía Lục lão sư.  

             Sau khi nhìn rõ, tất cả đều trợn tròn mắt.  

             Bởi vì dưới một chưởng cảu Triệu Nhã, khuôn mặt Lục lão sư đang bị Viên Đào ôm chặt trở nên trắng bệch, thân thể không kiềm chế được run lên một cái.  

             Như vậy chứng tỏ công kích của Triệu Nhã đã xuyên qua người Viên Đào để rơi vào trên người Lục Tầm.   

             - Là biến hóa của Thương Khung Lạc, Thương Khung Trụy!  

             Triệu Phong thành chủ bỗng nhiên đứng dậy, hai mắt lộ ra vẻ không thể tin được:   

             - Thương Khung Trụy, có thể cách không đả thương người. Tuy nhiên, một chiêu này tu luyện hết sức phức tạp, chẳng những phải thừa nhận các loại thống khổ, mà quan trọng nhất là từ khi bắt đầu tu luyện tới lúc luyện thành, ít nhất phải đánh ra xấp xỉ mười vạn lần công kích. . . Tiểu Nhã mới kích hoạt thể chất được bốn ngày đã tu luyện thành công một chiêu này. Mấy ngày nay nàng. . . đã phải nhận thống khổ nhường nào?  

             Chiêu cách không đả thương người này rất khó luyện thành. Dù là người có thiên phú cũng cần trải qua quá trình liên tục tìm tòi, luyện tập không ngừng.  

             Theo sự đánh giá thận cẩn thận, chiêu này cần không ngừng đánh ra mười vạn lần mới có thể có thành tựu. Chỉ trong vòng bốn ngày ngắn ngủi luyện tập mười vạn lần?  

             Nữ nhi của mình đến cùng đã trải qua những gì?  

             Hơn nữa động lực nào giúp cho nàng kiên trì nổi?  

             Trong thời gian ngắn như vậy phải lặp đi lặp lại một động tác khô khan giống nhau, dù là hắn năm đó cũng suýt chút nữa không chịu đựng nổi, huống chi là một nữ hài chỉ mười sáu, mười bảy tuổi!  

             - Là vì chiến thắng!  

             Ở bên cạnh, hốc mắt Diêu Hàn đã đỏ cả lên, hắn khẽ nói.  

             Mấy ngày nay, hắn đã chứng kiến tất cả những khó khăn mà tiểu thư đã trải qua.  

             Trước kia nàng không hề nghiêm túc tu luyện, luôn để tâm trí lang thang bay bổng. Mặc dù nàng bị ảnh hưởng bởi thể chất nên rất khó tiến bộ, nhưng đường đường là con gái thành chủ đại nhân, có nhiều võ kỹ, công pháp cao thâm như vậy, nhiều cao thủ chỉ điểm như vậy, sao có thể mười sáu mười bảy tuổi mới đạt võ giả tầng một?  

             Hắn vốn cho rằng tiểu thư sẽ không đủ kiên trì để tu luyện võ kỹ có độ khó cao như Thương Khung Lạc. Không ngờ, nàng chẳng những có thể kiên trì. . . mà còn vượt xa khỏi tưởng tượng.  

             - Chiến thắng? - Triệu Phong thành chủ nhìn sang với ánh mắt nghi hoặc.  

             - Đúng. Nàng vì Trương lão sư mà khao khát thắng lợi. Bởi vì đám hài tử này... Không muốn thua!  

             - Không muốn thua?  

             Đơn giản ba chữ, lại để ánh mắt của Triệu Phong thành chủ nhìn về phía năm người càng ngày càng ngưng trọng.  

             Làm thành chủ, làm tu luyện giả, hắn biết sự khó khăn trong quá trình tu luyện. Vì vậy hắn cũng hiểu rõ, năm thiếu nam, thiếu nữ mới nhập môn hơn nửa tháng này đến cùng đã trải qua những đau khổ gì mới có thể không phân cao thấp cùng minh tinh lão sư như vậy, thậm chí làm cho hắn đến mặt mũi cũng không cần.  

             - Vị Trương lão sư này đến cùng có ma lực gì mà có thể làm cho Tiểu Nhã thay đổi đến vậy; có thể làm cho những học sinh này đoàn kết, tín nhiệm lẫn nhau như thế?  

             Lần nữa nhìn về phía Trương lão sư cách đó không xa, trong mắt Triệu Phong thành chủ tràn đầy kính trọng.  

             Hắn hiểu rõ chỉ trong nửa tháng, nữ nhi của mình có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất đến vậy là công lao của vị Trương lão sư này.  

             Hơn nữa, mặc dù trận pháp của mấy học sinh này còn thô ráp, nhưng lại phối hợp vô cùng ăn ý. Ví dụ, vừa rồi Thương Khung Trụy mà Triệu Nhã triển khai vẫn chưa tu luyện tới đỉnh phong, chỉ cần Viên Đào chống cự, nàng sẽ không cách nào đả thương Lục Tầm, ngược lại làm Viên Đào bị thương.  

             Cần phải có bao nhiêu tín nhiệm với đồng đội mới có thể buông bỏ tất cả phòng ngự trước một chiêu công kích lợi hại như vậy?  

             Xung quanh yên lặng như tờ, Lục Tầm tránh sau lưng Viên Đào cũng tái mặt rồi. Cả người hắn như muốn phát điên.  

             Hắn vốn cho rằng chỉ cần một chiêu có thể giải quyết những tiểu tử. Nằm mơ đều không nghĩ đến, bọn hắn có nhiều chiêu như vậy. Hơn nữa, chiến đấu không cần cả mạng. Vì giành chiến thắng, cái gì cũng không quan tâm.  

             Ức chế sương giá trong người, Lục Tầm lần nữa lui lại.  

             Hô!  

             Còn chưa lui được hai bước, một bóng người khác đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn, là một cô gái.  

             Vương Dĩnh!  

             Thời khắc này Vương Dĩnh không còn bộ dáng e lệ như khi chiến đấu với Đỗ Lỗi nữa, ngược lại, trên người nàng toát ra vẻ kiên cường và không chịu thua.  

             Một chân đạp tới.  

             Trước có Vương Dĩnh, sau có Triệu Nhã, Lục Tầm không cách nào trốn tránh. Chân khí của hắn căng phồng lên, bắp thịt toàn thân bị kéo căng.  

             Bành!  

             Bị một cước đạp trúng ngực, Lục Tầm chỉ cảm thấy một lực lượng mạnh mẽ đánh tới, cả người lần nữa bay ngược ra sau.  

             Lực lượng ẩn chứa trong một đá vừa rồi đã vượt ra khỏi tưởng tượng. Nếu không phải tự hắn trải qua, nhất định sẽ không thể tin được một cô gái có vẻ ngoài nhu nhược lại có thể bộc phát ra lực công kích cường đại như thế.  

             Khó trách Đỗ Lỗi bị một cước đạp bay ra ngoài, suýt chút nữa không dậy nổi. Cước pháp của nha đầu này quả nhiên là có một không hai, để cho người ta sợ hãi thán phục.  

             Phù phù!  

             Lục Tầm lần nữa ngã ra đất, trong ngực một trận khó chịu.   

             Liên tục bị đánh trúng mấy lần, dù hắn có phòng ngự vô địch, lực lượng siêu cường cũng khó lòng chịu nổi.   

             Phốc!  

             Lục Tầm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt ảm đạm.  

             Hắn vốn cho rằng có thể đối phó với bọn họ dễ như trở bàn tay, vậy mà bây giờ chính hắn lại thảm như vậy.  

             - Ngươi buông tay cho ta!  

             Hắn biết bản thân ăn nhiều quả đắng đến vậy mà không thể ngăn cản, tất cả là vì bị Viên Đào ôm lấy. Lục Tầm nhìn chằm chằm vào Viên Đào, sau đó rít lên một tiếng, chân khí ngưng tụ tại đỉnh đầu, húc mạnh vào Viên Đào.   

             Bành!  

             Hai đầu đụng vào nhau, Viên Đào chỉ cảm thấy đầu choáng váng, máu tươi trên trán thi nhau phun ra.  

             Lực phòng ngự của hắn rất lợi hại, nhưng hiện tại chỉ có thể chịu được công kích ở Đỉnh Lực cảnh. Chân khí đối phương ngưng tụ, lại thêm nhục thân không yếu hơn hắn, đụng chạm một chút liền làm hắn bị thương không nhẹ.  

             - Muốn tránh thoát ta? Nằm mơ! a chết cũng sẽ không buông tay!  

             Đầu bị đụng choáng váng, mặt bị máu tươi nhiễm đỏ, nhưng Viên Đào lại càng trở nên cứng cáp hơn. Hắn rít lên một tiếng, lực lượng trên cánh tay chẳng những không giảm đi mà ngược lại càng kiên cố hơn, như là Khẩn Cô Chú vậy, làm cho Lục Tầm mệt không thở nổi.  

             - Đáng giận! Ngươi không sợ chết sao? Cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ chết. . .  

             Một thanh trường thương dừng ngay trước cổ họng Lục Tầm.  

             Trịnh Dương đã sớm chờ ở chỗ này. Ngay khi Lục Tầm lơ là một giây, Thiên Đạo thương pháp phối hợp với thương ý trong nháy mắt vọt tới, sẵn sàng đâm xuyên cổ họng của hắn bất cứ lúc nào.  

             Trường thương như mũi tên, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra. Trịnh Dương đứng thẳng tắp, hai mắt như điện.  

             - Lục lão sư. . . Ngươi thua!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.