Chương trước
Chương sau
-----------------  

             Vị trí lão sư, Vương Siêu cùng Hồng Hạo trưởng lão mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.  

             - Bạch Siêu am hiểu quyền pháp, Lưu Dương. . . chắc hẳn không phải là đối thủ của hắn!  

             Vương Siêu chần chờ một chút, nhưng chính hắn cũng không nhận ra lời nói của mình đã không còn chắc chắn như lúc đầu.  

             Trước đó, hắn đã nói chắc như đinh đóng cột sẽ chiến thắng, nhưng hết lần này đến lần khác đều thua thảm.   

             Nếu là trước kia, hắn sẽ chắc chắn Bạch Siêu là có thể chiến thắng dễ như trở bàn tay. Nhưng bây giờ. . . đám học sinh này của Trương Huyền quá quỷ dị, làm hắn liên tục suy đoán sai lầm, lòng tin cũng đã lung lay.   

             - Ta cũng cảm thấy có lẽ hắn. . . có thể thắng đi. . .  

             Hồng Hạo trưởng lão cũng tràn đầy ưu thương.  

             Hắn muốn chứng kiến Trương lão sư bị hạ nhục và mất sạch danh dự. Tuy nhiên, hiện tại xem ra hắn đã không có cơ hội đó nữa, thận chí điều quan trọng nhất bây giờ chính là tránh bị người làm nhục ngược lại.   

             - Bạch Siêu, đừng do dự. Một khi bắt đầu trận đấu, ngươi hãy sử dụng kĩ thuật đấm tay mạnh nhất. Đừng cho đối phương có cơ hội ra tay!  

             Vương Siêu cắn răng một cái, hét lên dặn dò Bạch Siêu.  

             Bây giờ bọn họ đã không còn đường lui nữa rồi. Nếu trận này lại thua, trận cuối cũng không cần diễn ra nữa. Vì đạt được kế hoạch, hắn chỉ có thể được ăn cả ngã về không.  

             Bạch Siêu am hiểu quyền pháp, tốt nhất là vừa bắt đầu trận đấu hắn dùng công kích mạnh nhất để đánh tan đối phương.  

             Nếu không, họ đi đến với hi vọng tràn ngập mà lại bị thất bại tan tác mà quay về. . .  

             Bạn tốt của hắn cũng làm sao có thể bái tam sư làm thầy được nữa? Làm sao có thể trở thành học đồ?   

             - Vâng! - Bạch Siêu gật đầu lên tiếng, mắt híp lại.  

             Hắn đã quan sát ba trận đấu trước, biết được mấy học sinh của Trương lão sư có tu vi mặc dù không cao, nhưng thực lực mỗi người lại không thấp.  

             Không thể có bất kỳ chần chờ cùng do dự nào.  

             Nếu không, nhất định sẽ dẫm vào vết xe đổ trước đó.  

             …  

             - Vương Hoằng tộc trưởng, ngươi cảm thấy Bạch Siêu có thể thắng sao?  

             Nhìn lên trên đài thi đấu, Bạch Minh tộc trưởng nhìn về phía Vương Hoằng cách đó không xa.  

             Hai người đều là tộc trưởng đại gia tộc, bá chủ khống chế một phương, cũng đều là Thông Huyền cảnh cường giả, vì vậy họ là người có quyền lên tiếng nhất.  

             - Ta cảm thấy không thể. Trương lão sư hai thắng một hòa sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của Bạch Siêu. Chỉ cần Lưu Dương không quá kém, hắn rất khó lật lại tình thế.  

             Vương Hoằng lắc đầu.  

             Trận tỷ thí đã diễn ra được hơn một nửa, học sinh của Lục lão sư vẫn một mực bị đè ra đánh. Bây giờ hắn muốn chiến thắng nào có dễ dàng như vậy.  

             Hơn nữa, nữ nhi của mình lại ở trận doanh của Trương lão sư, vì vậy hắn biết tri thức của Trương Huyền lão sư kinh người dường nào. Nếu không, nữ nhi ngốc nghếch của mình cũng không thể dùng một cước đạp bay võ giả tầng ba Đỗ Lỗi.  

             Đến nàng đều lợi hại như vậy, Lưu Dương khẳng định cũng sẽ không kém.  

             - Ta có quan điểm khác với ngươi! - Hai mắt Bạch Minh tộc trưởng như điện.  

             - Ồ? - Vương Hoằng nghi ngờ nhìn qua.  

             - Bạch Siêu là người của Bạch gia chúng ta. Bởi vì hắn chỉ là người chi thứ khá xa nên trước đó ta cũng không biết. Vừa rồi ta cho người đi điều tra mới biết hắn thế mà tu luyện Thiết Giáp Công!  

             Trong giọng nói Bạch Minh tộc trưởng toát ra vẻ khó tin.   

             - Thiết Giáp Công? Chẳng lẽ là. . .  

             Vương Hoằng tộc trưởng đầu tiên là sững sờ, sau đó con ngươi lập tức co rụt lại:   

             - Chẳng lẽ là môn công pháp bảy mươi năm trước Thiết Giáp lão nhân tu luyện kia? Không phải đã sớm thất truyền sao? Làm sao tộc nhân này của ngươi biết được?  

             Nói đếnThiết Giáp Công có rất ít người biết, nhưng nhắc đến Thiết Giáp lão nhân, dù là thế hệ trẻ tuổi cũng không ít người biết.  

             Hắn chỉ là một tên trộm kỳ quái rất nổi danh bảy mươi năm trước.  

             Từ cướp giật đến giết chóc, không việc ác nào hắn không làm. Không ít người nghe đến tên hắn đã biến sắc. Hắn chính là gia hỏa nổi danh trong lịch sử Thiên Huyền vương quốc.  

             Bởi vì hắn quá mức kiêu ngạo, Vương quốc cùng dân gian đều phái ra không ít cao thủ truy sát hắn. Đáng tiếc, những cường giả này đều thất bại tan tác mà quay trở về, có thể nói là tới bao nhiêu chết bấy nhiêu.  

             Rốt cục có một lần hành tung của hắn bại lộ, bị mấy cao thủ vây khốn ở trong một sơn cốc. Mọi người biết thủ đoạn của hắn lợi hại nên không dám tới gần. Đám người dùng cường nỏ bắn từ xa, kết quả lại phát hiện một chuyện kinh người. Bên ngoài thân thể hắn xuất hiện một tầng giống như vảy động vật, mũi tên đều không đâm thủng.  

             Nói cách khác, cường nỏ cung tiễn không thể gây thương tổn tới hắn.   

             Không còn cách nào khác, họ đành phải xông tới gần để tấn công. Lớp vảy trên người đối phương gần như là phòng ngự vô địch, đao kiếm đều đâm không thủng. Trận chiến kia chém giết đến máu chảy thành sông, nhật nguyệt lu mờ.  

             Cuối cùng, mặc dù chính nghĩa một phương chiến thắng, thế nhưng tổn thất ít nhất hơn ba mươi vị Thông Huyền cảnh cường giả. Tổng thể thực lực Thiên Huyền vương quốc bị giảm mạnh rất lâu mới có thể khôi phục.  

             Truyền thuyết kể lại, tuyệt chiêu thân thể mọc đầy vảy đó chính là Thiết Giáp Công!  

             Bảy mươi năm trước, tuyệt chiêu này không phải đã theo Thiết Giáp lão nhân tử vong mà thất truyền sao? Làm sao Bạch Siêu lại biết?  

             - Thiết Giáp Công đúng là đã thất truyền, nhưng hắn tu luyện cũng không phải Thiết Giáp Công chính tông. - Sắc mặt Bạch Minh trầm tĩnh.  

             - Vậy. . . - Vương Hoằng tộc trưởng nháy con mắt.  

             - Tu luyện chính tông Thiết Giáp Công, toàn thân sẽ được che kín bằng một lớp vảy có phòng ngự vô địch. Trong khi đó hắn chỉ tu luyện lớp vảy đó đến trên nắm tay. Nói cách khác, một khi vận công, nắm đấm của hắn sẽ trở nên cứng rắn như sắt thép, thậm chí có thể sử dụng như binh khí!  

             Bạch Minh tộc trưởng nói hết những tin tức mà mình biết. Cuối cùng hắn kết luận:   

             - Tay phải của Lưu Dương vốn bị tổn thương, mà nắm đấm của đối thủ lại là phòng ngự vô địch, lực lượng lớn đến kinh người. Ngươi cảm thấy ai có thể chiến thắng?  

             - Cái này. . . Nếu thật là Thiết Giáp Công, chỉ sợ thực sự rất khó chiến thắng…  

             Vương Hoằng tộc trưởng sầm mặt lại.  

             Hắn biết đoạn lịch sử kia, vì vậy biết Thiết Giáp lão nhân cường đại, cũng biết Thiết Giáp Công đáng sợ.  

             Đây cũng không phải lực lượng của loài người, mà là lực lượng tương đương với lực phòng ngự của Man Thú.  

             Đừng nói Lưu Dương đã từng bị thương, dù tay hắn lành lặn cũng khó lòng có thể đánh bại.  

             - Thật ra. . . Chỉ cần Lưu Dương không ngốc đến mức dùng nắm đấm cứng đối cứng với hắn, sử dụng lối đánh du kích, có lẽ không đến mức thất bại thảm hại đi!  

             Vương Hoằng tộc trưởng trầm tư một lát mới nói.  

             Quả đấm đối phương rất lợi hại, nhưng là có khuyết điểm.  

             Đó chính là những nơi khác có lực phòng ngự và công kích đều tương đối thấp. Vì vậy, chỉ cần Lưu Dương không cùng hắn chính diện đấu với Bạch Siêu, vận dụng tốt sự linh hoạt để công kích chưa chắc sẽ thua.  

             - Chỉ mong như vậy. Nhưng mà. . . ta sợ Lưu Dương không biết, sẽ trúng kế của đối phương. - Bạch Minh tộc trưởng cười khổ.  

             Mặc dù Bạch Siêu là tộc nhân của hắn nhưng lại không tình cảm gì. Về bản chất hắn vẫn hi vọng Trương Huyền đan sư có thể chiến thắng.  

             - Cái này. . .  

             Vương Hoằng tộc trưởng đang muốn phản bác bỗng nghe thấy tiếng hai thiếu niên nói chuyện trên đài tỷ thí.  

             - Lưu Dương, ta biết kinh mạch ở tay phải của ngươi từng bị thương giống như Vương Dĩnh và đã được Trương lão sư chữa khỏi! - Bạch Siêu nói.  

             - Không sai. Trương lão sư nhìn ra tay ta có vấn đề nên đã tự mình đi Luyện Đan Sư công hội tìm mua Ôn Mạch đan. Bây giờ, cánh tay phải của ta đã hoàn toàn bình phục. - Lưu Dương gật đầu.  

             Hắn nói ra chuyện này với thái độ tràn đầy tự hào cùng sùng bái.  

             Chỉ có Trương lão sư có phẩm chất cao quý mới có thể vì học sinh nỗ lực nhiều như vậy, không so đo được mất.  

             - Nếu ngươi đã bình phục, ta có một đề nghị thế này, không biết ngươi có hứng thú hay không. . . Đó chính là chúng ta đừng mất thời gian ra hư chiêu nữa. Hãy trực tiếp đối quyền, ai không chịu nổi người đó là người thua cuộc. - Bạch Siêu cười lạnh:   

             - Đừng nói với ta ngươi không dám, trừ phi. . . Trương lão sư của các ngươi thật ra vẫn chưa chữa trị tốt cho cánh tay của ngươi, những lời nói vừa rồi đều là khoác lác.  

             - Đối quyền thì đối quyền, ai sợ ai? - Nghe thấy đối phương hoài nghi Trương lão sư, Lưu Dương lập tức giận dữ.  

             - Tên ngu dốt này. . .  

             Lo cái gì cái đó liền xảy ra. Gia hỏa này quả nhiên mắc lừa làm Vương Hoằng tộc trưởng biến sắc.  

             Đối phương tu luyện Thiết Giáp Công, ngươi đáp ứng so đấu sức mạnh tay với hắn chẳng phải muốn chết sao?  

             - Đi nói cho Trương lão sư, Bạch Siêu tu luyện chính là Thiết Giáp Công, nắm đấm của cứng rắn vô cùng. Dặn hắn ngàn lần không thể để Lưu Dương cùng đối phương so quyền. . .  

             Vương Hoằng vội vàng xoay người ra lệnh cho một hộ vệ sau lưng.  

             Hộ vệ gật gật đầu, nhanh chóng đi đến trước mặt Trương Huyền, truyền đạt lại những gì được căn dặn.   

             - Trương lão sư, ta từng nghe nói về Thiết Giáp Công. Đây là bí truyền do Thiết Giáp lão nhân lưu lại, từ nhỏ đã ngâm hai tay vào máu của thiết giáp thú. Dần dà, bàn tay này sẽ trở nên cứng rắn như sắt thép. Tuy nhiên, điều này cũng tương đương với mất đi độ mềm mại của bàn tay bình thường, khi chạm đến đồ vật sẽ rất khó phân biệt được.  

             Triệu Nhã dường như biết rất nhiều về Thiết Giáp Công, nàng mở miệng nói.  

             - Cứng rắn như sắt thép? Vậy thì khác gì đeo một chiếc găng tay sắt? - Trương Huyền cạn lời.  

             Tu luyện là sự tiến hóa cuộc sống. Càng là cao thủ, đối thủ sẽ càng mạnh, độ inh hoạt cũng càng cao.   

             Gia hỏa này lại luyện nắm tay thành sắt thép, thậm chí ngay cả cảm giác cơ bản cũng biến mất. Như vậy dù công pháp có cao siêu hơn nữa cũng có tích sự gì a!   

             Thật không biết kẻ biến thái nào lại sáng tạo ra công pháp biến thái như vậy.  

             - Trương lão sư, tộc trưởng sai ta nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải khuyên can Lưu Dương, không nên cùng hắn đối quyền. . .  

             Thấy hai người còn có tâm tình ở đây thảo luận về Thiết Giáp Công, hộ vệ vội vàng chen vào nói.  

             - Không nên đối với quyền? Vì sao? - Trương Huyền ngạc nhiên quay sang hỏi:   

             - Ta cảm thấy Lưu Dương đáp ứng như vậy rất tốt a! Bạch Siêu là võ giả tầng ba, được chân khí gia trì, vô luận là tốc độ hay năng lực phản ứng đều mạnh hơn Lưu Dương không ít. Nếu hắn đánh không lại mà bỏ chạy, cả một ngày cũng không thể phân thắng bại. Bọn họ đứng một chỗ đối quyền vừa vặn có thể bù đắp rất nhiều điểm yếu của Lưu Dương. Vì sao ta phải khuyên hắn?  

             Cũng giống như trận đấu đầu tiên giữa Viên Đào cùng Khổng Kiệt vậy.  

             Tu vi của đám người Lưu Dương thấp hơn đối phương là sự thật không thể thay đổi. Nếu đối phương thi triển hoa chiêu, bọn họ sẽ không có cách nào ứng phó. Nếu bọn hắn lựa chọn đứng bất động đối chiến, há không hợp ý ta?  

             - Cái này. . . - Hộ vệ phát điên.  

             Vấn đề chính không phải chuyện này có được hay không?  

             Ta vừa rồi không phải đã nói sao?  

             Đối phương tu luyện Thiết Giáp Công, nắm đấm có thể so với sắt thép, đối quyền là không thể nào chiến thắng. . .  

             Hộ vệ đang muốn giải thích hai câu, trên đài tỷ thí, bóng người lắc lư, hai người bắt đầu chiến đấu.  

             Lúc này dù hắn muốn khuyên ngăn cũng đã chậm.  

             . . .  

             - Nếu ngươi đồng ý, vậy thì bắt đầu đi!  

             Thấy Lưu Dương trúng kế, Bạch Siêu hưng phấn hét lên một tiếng, tiến lên trước hai bước, đánh ra một quyền.  

             Ầm ầm!  

             Nắm đấm đè ép không khí phát ra tiếng vang lớn. Quả nhiên như đã nói, bên ngoài nắm tay hắn phủ đầy vảy mịn như biến thành móng vuốt của Man Thú, khiến cho người ta có cảm giác áp bách dị thường.  


             Không nghĩ tới bản thân vội vàng phái ra hộ vệ cũng không kịp ngăn cản hai người đối quyền, sắc mặt Vương Hoằng tộc trưởng trở nên trắng bệch, thân thể không kiềm chế được lung lay hai lần.  

             Nắm đấm của nhân loại sao có thể chống lại nắm đấm Man Thú của phương? Hơn nữa thực lực còn kém xa tít tắp!  

             Vương Hoàng nhắm mắt lại thở dài, không muốn nhìn thấy Lưu Dương bị gãy cánh tay và thất bại thê thảm. Đột nhiên hắn liền nghe được tiếng Bạch Minh tộc trưởng thở gấp, rồi kinh hô một tiếng “A!”.  

             - Đây. . . Chuyện này. . .

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.