Yên tĩnh.
Toàn trường yên tĩnh.
Tất cả mọi người há to miệng, cả đám trợn mắt há mồm.
Thẩm Bích Như mới vừa chắc chắn Vương Dĩnh phải thua không thể nghi ngờ, bây giờ cũng như bị người tát mạnh một cái, đôi mắt đen nhánh sắp rơi cả ra đất.
- Một cước. . . đạp bay Đỗ Lỗi? Nàng. . . Làm sao biết đâu là huyễn ảnh, đâu là chân thân?
Tốc độ của Đỗ Lỗi nhanh như vậy, dù là cao thủ cùng cấp bậc cũng chưa chắc có thể phân biệt rõ ràng. Vậy mà Vương Dĩnh chỉ tùy tiện đá ra một cước. . . liền đá bay hắn, gống như đá một cái phá bao tải vậy.
- Không chỉ là vấn đề về phân biệt ra được huyễn ảnh. Tốc độ một cước này của nàng còn phải nhanh hơn Đỗ Lỗi rất nhiều mới được. Nếu không, đến đuổi theo hắn còn không kịp, làm sao đả thương được hắn?
Hàn Quỳnh nghiêm túc nhận xét:
- Xem ra, chân của Vương Dĩnh chẳng những đã chữa khỏi, mà nàng còn học tập được thối công cùng thân pháp rất lợi hại.
- Đúng vậy a! - Thẩm Bích Như cũng kịp thời phản ứng.
Không chỉ đơn giản là nhìn ra thân ảnh của đối phương, nếu không có võ kỹ phối hợp, làm sao có thể dùng một cước đạp bay Đỗ Lỗi?
- Chuyện này. . . - Vương Siêu túm tóc.
Mới vừa mắng đối phương ngu xuẩn, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-huu-khuyet/3725275/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.