- Ngươi. . .
Không nghe được lời này thì không sao, nhưng khi vừa nghe thấy như thế, Văn Tuyết chỉ cảm thấy cả người đều tức đến phát điên lên được.
Kiếm chuyện thì ta nhịn, cố ý nói tới nói lui ta cũng nhịn. . . Muốn có được hảo cảm của người khác, ít nhất cũng phải biểu hiện mình có chút hiểu biết, có chút học vấn đi chứ!
Như vầy cũng tốt, luôn miệng nói muốn khảo hạch luyện đan học đồ, nhưng ngay cả nội dung nên kiểm tra là gì cũng không biết, nên tìm sách gì cũng không biết. . . Ngươi có dám quan minh chính đại hỏi mọi người không?
- Thế nào ? Ngươi cũng không biết sao? Không biết ta đi hỏi người khác!
Nhìn thấy ngực nàng nhấp nhô không ngừng, giống như là quạt hút vậy, mặt Trương Huyền đầy phiền muộn.
Nữ nhân này có phải bị bệnh hay không a, biết thì ngươi nói tỉ mỉ dùm, còn không biết thì thôi đi, làm sao mà vừa chợt giật mình, vừa giống như bị trúng gió rồi vậy ?
Thấy bộ dáng"Ngươi không biết gì thì đừng lừa gạt ta" của đối phương khiến Văn Tuyết suýt chút nữa phát điên mất.
Tốt, ngươi cứ ở đó giả ngơ đi, đợi chút nữa, người mất mặt xấu hổ sẽ chính là ngươi!
- Khảo hạch học đồ luyện đan sư, phải nhớ kỹ dược tính của mười vạn thuốc trồng, đặc thù, lịch sử, tồn tại ở đâu. . . - Đè nén lửa giận, Văn Tuyết bắt đầu giải thích.
Luyện đan sư cũng giống như nghề bán thuốc, nếu như ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-huu-khuyet/3711431/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.