- Phốc! Hắn nói cái gì ? Ta không nghe lầm chứ ? Tám đồng vàng trở xuống ?
Nghe được thanh âm hào khí của Trương Huyền, nước bọt của tất cả mọi người đều phun ra, cả đám trợn mắt há mồm, giống như là nhìn thấy người điên.
Thật hay giả ?
Cược bảo phải đánh cược bằng cả tiền tài lẫn tính mạng, mỗi lần chi ít nhất phải hơn trăm đồng vàng, chỉ với tám đồng vàng. . . Ngươi mua lông con gì?!
- Tên nhóc này có bệnh không vậy a?
- Tám đồng vàng ? Oa ha ha , có thể cầm cát trên mặt đất đem về đó!
- Còn tám đồng vàng trở xuống trở xuống, ở đây không có món đồ tốt nào lại có giá như vậy hết.
. . .
Một lát sau, tất cả mọi người đều cười đến nỗi chảy nước mắt
Mẹ nó, tiểu tử, ngươi quên mang tiền sao?
Ở đây làm gì có đồ dưới tám đồng vàng ? Đừng nói là tám đồng, cho dù ngươi có tám mươi đồng cũng không thể mua được gì đâu.
- Sao chứ ? Đường đường là nơi cược bảo, thậm chí ngay cả đồ vật trị giá dưới tám đồng vàng cũng không có? Mất mặt quá đi! - Không ngần ngại trước sự chế giễu của mọi người, Trương Huyền nhìn về phía chủ quán, nói.
Tiền thân chỉ chừa cho hắn tổng cộng tám đồng vàng, nhiều không, cho dù muốn đưa nhiều tiền hơn cũng không được đâu!
- Phốc! - Đám người đưa mắt nhìn nhau lần nữa, suýt chút nữa cười phun cả nước bọt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-huu-khuyet/3698175/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.