Chương trước
Chương sau
“Tên nhóc ngươi còn không đứng lại đừng trách ta vô tình?” Hồng Thất Công liền uy hiếp. Hắn đã thấm mệt nha, tên tiểu tử nảy chạy còn nhanh hơn thỏ. Thảo nào dám lẻn vào phủ Hoàn Nhan Hồng Liệt trộm đồ ra ặn à.
“Ta vốn không cần ngươi lưu tình đâu bại tướng.” Diệp Thần khinh bỉ. Hắn đẹp trai nhưng không có ngu được không.
“Vậy sao?” Hồng Thất Công cười rồi giơ tay nhảy tới phía Hoàng Dung bắt lấy nàng.
Diệp Thần thấy thế liền ngừng lại đặt Hoa Tranh xuống đất.
“Ngươi chạy a tại sao không chạy nữa đi. Nếu để ta bắt được chẳng phải là no đòn sao.” Hồng Thất Công khiêu khích.
“Diệp Thần mau cứu ta a. Thất Công bắt được ta rồi.” Hoàng Dung cầu cứu.
“Yên tâm ta sẽ không bỉ ngươi chạy một mình ý lộn là hai mình.” Diệp Thần an tâm nàng, rồi kéo Hoa Tranh ra phía sau, ai biết cái lão già này có hay không bắt lấy nàng đâu. Hai con tin nguy hiểm à.
“Này ta nói Dung Nhi. Ngươi đáng lẽ phải nói chàng cứ đi đi đừng lo cho thiếp chứ. Đừng vì thiếp mà buông kiếm mới phải chứ. Cái này không đúng kịch bản.” Hồng lão liền đối với Hoàng Dung phê bình,
“Thất Công xem nhiều kịch quá rồi. Thời nào rồi mà còn kiểu đấy nữa. Hiện tại chính là thịch hành cùng sống cùng chết.” Dung Nhi lắc đầu nói. Thực chất nàng biết Hồng lão ăn mày sẽ không gây tổn thương với Diệp Thần, mà nói đúng hơn là đánh không có lại hắn à.
“Tùy các ngươi, nói chung giao ra đây Đả Cẩu Bổng của ta. Ta liền thả người,” Hồng Lão Thất Công liền nói.
“Này lão ăn mày ngươi cũng xưng hung xưng bá một phương lại như vậy đi bất người uy hiếp đồn ra ngoài làm sao sống à.” Diệp Thầ uốn ba tấc lưỡi nói.
“Còn không phải tiểu tử thối ngươi ép ta. Ta nói danh dự là chuyện nhỏ Đả Cẩu Bông là báu vật chấn bang nếu không tại mới là chuyện lớn đâu.” Hồng Thất Công vì nghĩa quên mình nói.
“Nhưng hiện tại ta cũng không cầm Đả Cẩu Bổng của nhà ngươi. Không tin ngươi lục soát đi.” Diệp Thần dang hai tay ra nói.
“Ngươi không cần chối. Nói cho ngươi biết chính Niệm Từ nói cho ta ngươi cầm đi. Dấu ở đâu nói ram au.” Hồng Thất Công có chút không kiên nhẫn.
“Ấy tại sao lúc đi quên dặn dò nàng đâu.” Diệp Thần vỗ đầu nói.
“Ngươi làm gì với Đả Cẩu Bổng của ta.” Hồng Lão lo lắng hỏi.
“Ta nói nha, cái gậy đánh chó của ông à... Ờ...” Diệp Thần ậm ừ. Nói nếu bán lấy chút tiền đi chơi liệu lão có thô huyết tức mà chết không nhỉ.
“Là Đả Cẩu Bổng không phải đánh chó gậy...” Hồng Lão hét lên nhắc tên này bao nhiêu lần nhưng đều không có lọt tai à.
“Được là Đả Cẩu Bổng, già rồi hét nhiều nahnh ốm đấy. Thực chất nó cũng có chút vấn đề à.” Diệp Thần gật đầu.
“Có phải là cái gậy lúc nãy Hoàng Dung tỷ nói rằng ngươi đem bán không.” Hoa Tranh đứng một bên ngu ngơ không biết chuyện liền vô tình đổ them dầu vào lửa.
[ truyen cua tui. net ] http://truyencuatui.net/ “Ấy, không đến nỗi bán, chỉ là đem cầm tại tiệm cầm đồ thôi.” Diệp Thần bịt miệng Hoa Tranh lại cười nói.
“Tiền bối ngươi không cần lo tiệm sẽ bảo quản tốt đồ cho ngươi mà.” Hoàng Dung cười khổ nói.
“Các ngươi mang bảo vật võ lâm một trong đem bán mất, còn kêu ta bình tĩnh. Phá của, đúng là loại phá của. Ta thật tức đến chết mà.” Hồng lão liền lăn đùng ra ăn vạ.
“Được rồi ngươi đi nhanh còn có thể chuộc lại đâu,” Diệp Thần đưa cho Hồng lão tờ giấy cầm đồ nói. Chứ cứ để hắn ở đây kêu ca, hắn lại bị hiểu lầm bắt nạt người già cả đâu.
“Còn tiền chuộc đâu à. Ta già cả ăn mày lấy đâu ra tiền” Hồng lão liếc nhìn giấy cầm đồ nói.
“Ấy cái tờ này giấy cầm đồ nếu chẳng may nó rách mất chắc không lấy lại được mất nha. Mới lại đừng làm ta không biết nhà ngươi đường đường bang chủ Cái Bang không tiền ai tin.” Diệp Thần xoa xoa giấy cầm đồ nói.
“Đó là tiền đóng quan tài của ta ngươi không thể lấy mất.” Hồng Thất Công méo mặt nói.
“Yên tâm ngươi chết ta giúp ngươi đắp chiếu, cần gì tốn tiền mua quan tài. Ta rất tốt bụng à.” Diệp Thần làm bộ mất cái chiếu là nhiều lắm nói.
“Tiểu tử thối ngươi đợi ta. Nếu ta Đả Cẩu Bổng có gì sứt mẻ. Ta huy động toàn cái bang cho ngươi lột da.” Hồng Thất Công cầm lấy giấy nợ chạy đi.
“Diệp Thần ngươi làm thế hắn không sao chú. Ta nhìn rất đáng thương à, ngươi có rất nhiều tiền nha giúp hắn không được sao.” Hoa Tranh liền thánh thiện nói.
“Cái quan trọng ở đây không phải là tiền. Mà là chơi vui hay không ngươi không hiểu sao.” Hoàng Dung giải thích, bọn họ vốn muốn chỉnh đùa Thất Công mà thôi.
Hoa Tranh lắc đầu không hiểu.
“Ngươi cứ từ từ khác biết. Cuộc sống tẻ nhạt lên chỉ cần thêm một chút kích thích mà thôi. Với lại, ngươi chỉ cần nhớ không có các ngươi ta cần tiền để làm chi.” Diệp Thần xoa xoa đầu nàng nói.
“Kia chẳng phải Dương Khang sao. Hắn sao lại ở đây, nhìn bộ dáng thật vật vờ à.” Hoàng Dung bỗng vỗ vai Diệp Thần nói.
Nhóm người liền đi tới gần.
“Dương Khang tại sao ngươi lại nằm đây nha. Tỉnh táo lại, toàn mùi rượu không đưa hắn về trước đi.” Diệp Thần lay lay Dương Khang đang bất tỉnh trên mặt đất.
Nhấc lên Dương Khang đặt lên vai mình, liền cùng đi về. Trên đường trở lại có nghe được một chút thông tin. Xem ra, Dương Khang cũng đang trốn tránh Hoàn Nhan Hồng Liệt tìm kiếm à
“Các ngươi đã về mọi người còn đang đợi đâu. Sao Dương Khang hắn lại ở đây.” Mục Niệm Từ ngạc nhiên thấy Dương Khang nằm trên vai Diệp Thần nói.
“Đưa hắn vào phòng ta nghỉ ngơi trước đi.. Thất Công trở lại sao.” Diệp Thần vứt Dương Khang cho mấy người hầu khách điếm.
“Thất Công đã về nha, còn đang đợi ngươi đâu. Hắn nói nhất định tìm ngươi lột gia làm áo mặc cho màu đông à. Tốt nhất cẩn thận nha.” Mục Niệm Từ nhắc nhở, sau nhìn qua cô gái trốn sau lưng Diệp Thần nhíu mày.
“Hoàng Dung ngươi giới thiệu các nàng gặp mặt ta đi trước trốn cái.” Diệp Thần liền ba chân bốn cẳng chạy mất để Hoàng Dung ở lại giới thiệu Hoa Tranh cùng Niệm Từ làm quen à.
“Tiểu Tử chạy đâu cho hết nắng. Hôm nay lão phu sẽ dạy bảo tốt ngươi.” Hồng Lão liền tìm ra Diệp Thần tung Đả Cẩu Bổng về phía Diệp Thần. Lần trước tỷ thí hắn khinh địch không dùng vũ khí lần này khác.
“Lão già, ngươi giận cũng quá giai đi. Bắt nạt người không có vũ khí còn gì là danh môn chính phái.” Diệp Thần nhổ nước bọt nói. Đem cái gậy đánh chó của ngươi ra chơi làm gì mà căng.
“Hừ, tại ngươi mà tiền đóng quan tài của ta đều mất. Giờ còn dám nói như vậy. Bớt nói nhảm, hôm nay ta phải cho ngươi biết sự lợi hại.” Hồng Lão khinh bỉ, trộm đồ người khác cũng coi là danh môn chính phái khác.
“Đã thế, ngươi thích thì ta chiều.” Diệp Thần dậm chân tấn công.
“Tiêu Dao Quyền, ngươi làm sao học được ta chưa từng dung qua.” Hồng Lão kinh ngạc, môn này võ công tuy không nổi bằng hai môn tuyệt học nhưng cũng không yếu. Đặc biệt cận chiến tay không rất lợi hại.
“Ngươi quên sao, Niệm Từ là gì của ta chứ.” Diệp Thần cười nói.
“Thì ra theo nàng học, ngay cả tâm pháp nàng cũng đem cho ngươi luôn. Ngươi quả thật khốn khiếp mấy môn võ công của ta đều bị ngươi học lỏm. Còn không chịu theo ta bái sư.” Hông Lão vừa ra tay vừa nói.
“Bái cái cộng lông. Xem ta tân kỹ năng Liên Hoàn Đấm 108 Phát.” Diệp Thần giơ lên nắm đấm về phía Hồng Thất Công. Đây là hắn nghĩ ra mới phương pháp tránh thoát nhược điểm của việc dung chân đơn giản nhất đó chính là dùng tay nha.
“Đả Cẩu Bổng Pháp Thiên Hạ Vô Cẩu.” Hồng Thất Công liền dùng chiêu ra tấn công cũng đỡ lấy đòn đánh. Hai người lui lại hai bên. Hồng lão lùi năm bước, Diệp Thần lùi hai bước. Ai lợi hại hơn đã rõ rang.
“Nội lực ngươi ngày càng mạnh thực không biết thế nào làm được.” Hồng Thất Công lấc đầu nói.
“Thứ ta dùng vốn không phải nội lực.” Diệp Thần bĩu môi nói. Hắn biết rõ ràng nội lực ở đan điền lữu trữ. Hắn trong đan điền hoàn toàn rỗng à.
“Mặc kệ ngươi nói gì. Nhưng ngươi tân kỹ năng liền hoàn đấm 108 phát không ổn. Tay phạm vị tấn công vốn ngắn hơn chân.” Hông Lão thiện ý nhắc nhở nói.
“Ta cũng biết tuy có cách khắc phục nhưng trước tiên mặc xác nó đi. Trước tiên Đả Long Bổng Pháp cần phải Hoàn Thiện nó đã. Vậy nên phải nghĩ tâm pháp của Hàng Long Thập Bát Chưởng Rồi cả Đả Cẩu Bổng Pháp mang ra dung hợp lại đâu.” Diệp Thần lắc đâu nói.
“Theo ta thấy ngươi trực tiếp bái sư sau đó ta đem tâm pháp ta lĩnh ngộ nói ra cho ngươi thế nào.” Hồng Lão liền khoác tay nói. Hắn vẫn không muốn từ bỏ ý muốn thu tên này làm đệ tử.
“Ngươi như vậy yếu tâm pháp cũng chẳng ra sao cả tốt nhất để a tự đi. Mà nhắc tới vấn đề thu đệ tử ta muốn ngươi thu mấy người này dậy cho bọn hắn đây.” Diệp Thần liền nói.
“Chẳng lẽ ngươi nói ta liền thu, nếu ngươi bái ta còn được kẻ khác ta mới không nhận.” Hồng lão từ chối nói.
“Đừng quên ngươi nợ ta một việc, nếu không trả ta sẽ bố cáo giang hồ đảm bảo mặt mũi ngươi mất sạch.” Diệp Thần uy hiếp.
“Ngươi, được nói thu ai ta đều thu. Nói đi.” Hồng Lão liền chịu thua.
“Dung Nhi, Niệm Từ, Hoa Tranh còn có Quách Tĩnh ngươi cũng đều thu đi cho ta.” Diệp Thần liệt kê nói.
“Dung Nhi và Niệm Từ hai người này một tên nấu ăn ngon một đứa rất có hiếu ta đều thu, Hoa Tranh cô nhóc có vẻ tốt bụng ta nhận, nhưng Quách Tĩnh tiểu tử kia liền thôi đi.” Hồng Lão THất Công liền chán nản nói.
“Ngươi gặp hắn sao, hắn ngốc như vậy ta mới cần người thay ta dạy hắn. Chứ đường đường hắn cũng kêu ta tiếng sư phụ, chứ ta mà dạy loại ngốc thế không cho hắn bay người là còn may.” Diệp Thần đẩy trách nghiệm lên người Thất Công.
“Thu nhiều như vậy đệ tử thì thôi còn thu tên ngốc như hắn ta mệt chết thật đó.” Hồng Lão than trời than đất.
“Ngươi còn có thể từ chối sao.” Diệp Thần cười nói. Thắng làm vua thua làm giặc mà.
“Được, ta thu ngươi nhiều như vậy lão bà làm đệ tử ngươi cũng tính là ta nửa cái đệ tử đi. Thế nào gọi sư phụ nghe xem.” Hông Lão Thất Công liền nói.
“Mơ tưởng, đi ăn cơm thôi. Hôm nay Dung Nhi vào bếp ngươi thực không muốn ăn sao. Còn có ta rượu liền đem biếu ngươi đi. Coi như là quà cho các nàng bái sư.” Diệp Thần kéo Hồng Lão.
“Quá tuyệt vời, ta nói nhất định phải ăn thật no.” Hồng Lão nước bọt chảy ra nói.
“Không có chút nào phong phạm tiền bối hay sư phụ giao các nàng cho ngươi dạy võ công ta thực không yển tâm.” Diệp Thần thở dài nói. Nếu không phải hắn lười dạy, mới không cần lão.
“Ai cần ngươi quản, ta nói cho ngươi biết mỗi người một vò rượu.” Hồng lão thất công ra giá.
“Được liền cho người đằng nào ta cũng định lấy mười vò ra tặng ngươi uống dần ai ngờ ngươi chỉ muốn bốn vò. Ha ha.” Diệp Thần tán thành nói. Quả thật tiết kiệm à.
“Chúng ta đổi lại được không, vẫn mười vò nhé.” Hông Lão mặt xạm lại. Đây quả thật tự đào hố chon mình à.
“Còn ban ngày nên đừng nằm mơ nữa tỉnh nha.” Diệp Thần cười nói rồi nhanh chóng nhảy vào nhà ăn cơm đâu. Chính ngươi yêu cầu giờ muốn đổi đừng đùa chứ.
“Diệp Thần đừng đi năm vò cũng được. Ấy đợi ta..” Hồng Lão liền đuổi theo nài nỉ. Đối với hắn rượu và đồ ăn chính là so với mạng còn quý à.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.