Chương trước
Chương sau
Nơi trận chiến giữa Hồng Thất Công và Diệp Thần diễn ra đều bị bọn họ kình lực phá hủy hết thẩy cả. Khói bụi bay khắp nơi xũng dần dần mờ đi hiện ra bóng người chiến thắng sau trận tỷ thí.
Diệp Thần đã ngã gục trên mặt đất còn Hồng Lão đang đứng tựa lên đả cẩu bổng.
“Diệp ca ca người không sao chứ.” Hoàng Dung liền nhanh chóng chạy lên.
“Diệp Thần ngươi không tỉnh dậy đi.” Hàn Tiểu Oanh cùng Mục Niệm Từ ôm chặt lấy Diệp Thần.
“Ngươi không được chết. TỈnh dậy đi, ngươi tuyệt đối không được chết.” Nhóm người thất quái cùng Quách Tĩnh ai nấy cũng kêu nên.
“Im lặng hết được không. Lão Tử ngủ một tý chứ không có chết. Các ngươi còn không cho ta ngủ ta liền chết thật cho xem.” Diệp Thần mở mắt ra nhìn mọi người hét lên. Đi ngủ cũng không yên sao.
“Diệp sư phụ ngươi chưa có chết.” Quách Tĩnh vui mừng nói.
BỐP... “Có nhà ngươi chết thì có.” Diệp Thần tốt bụng giúp cho Quách TĨnh cao thêm vài thước với cục u trên đầu.
Lúc này mọi người cũng chú ý đến quần áo Diệp Thần rách rưới nhưng trên người hoàn hảo không một vết thương cũng hết sức ngạc nhiên. Bắc Cái rõ ràng đã tung toàn lực vậy mà không làm mất tiểu tử này một cộng lông sao.
“Tiểu tử ngươi đã nằm trên đất ta thắng.” Hồng Thất Công tựa trên đả cẩu bổng cười nói.
“Ngươi thắng đừng nói đùa. Ngươi còn có thể ra được chiêu đừng giả vờ như còn sức lực như vậy.” Diệp Thần cười khuẩy đứng lên đi đến lão ăn mày vỗ vai hắn.
Lập tức Hồng Thất Công liền ngã khụy trên đất trước nhưng con mắt tròn to của mọi người.
“Xem ra, ngươi thực đi guốc trong bụng ta.” Hồng Thất Công mỉm cười rồi lăn ra ngất đi. 108 Đòn đá của Diệp Thần đều trúng hắn gần nửa cả mà vào đều là huyệt vị, hiện tại hắn có thể đứng vững đều dựa vào lực lượng tinh thần cùng Đả Cẩu Bổng giúp đỡ. Hiện tại, hoàn toàn không trụ được nữa.
Diệp Thần gật đầu. Cước của hắn đá vào đâu hắn rõ hơn ai hết mà. Với lại nội lực của hắn vốn hơn nhiều Lão Cái Bang này.
“À rế, cái quái gì thế này. Bắc Cái vậy mà bại bởi tên tiểu tử nhà ngươi. Loạn, thế giới này loạn.” Nhóm Thất Quái liền há hốc mồm ra.
“Diệp ca ca ngươi thật lợi hại. Tại sao ngươi lại nằm trên mặt đất vậy khiến ta lo lắng à.” Hoàng Dung liền ôm lấy vai hắn nói.
“Ta cũng không có muốn vậy đâu. Chẳng qua lúc ta tung cước vào lão ăn mày. Hắn chiêu liền chẳng mấy chốc bị ta trong người nội lực đánh phá. Tuy nhiên kỹ năng của ta có sơ xảy nha. Đó chính là khi đá một cước sẽ không chạm đất. Liền bị lão dễ dàng quét lấy chân mình.” Diệp Thần cười giải thích.
“Bây giờ tính sao với đây. Thất Công sẽ không sao chứ.” Mục Niệm Từ lo lắng. Võ công nàng vốn được Thất Công chỉ điểm nàng vốn đã coi hắn là sư phụ, lúc nãy lo cho DIệp THần quá giờ mới để ý Thất Công.
“Yên tâm ta không đá vào tử huyệt. Chẳng qua huyệt đạo chưa thể lưu thông lên mấy canh giờ này hắn sẽ chỉ mê man chút thôi. Đưa hắn về ngủ một giấc đi.” Diệp Thần nói xong liền ngã ra đất.
“Diệp ca ca, Diệp Thần, Sư phụ.” Mọi người liền hét lên.
“Hắn ngủ. Làm ta hết hồn.” Thấy mạch vẫn còn đập liền thở dài nhẹ nhõm tức chết nhìn DIệp Thần đánh ngon say giấc nồng. Khiến người ta toàn lo lắng đâu đâu.
http://truyencuatui.net/ Sau đó, mọi người liền giúp hai người lau dọn bãi chiến trường. Đưa hai người một già một trẻ về nhà nghỉ ngơi.
“Oa cuối cùng cũng thoải mái đâu.” Diệp Thần đánh một giấc thức dậy liền sảng khoái hét lên. Hôm trước bận thâu với Niệm Từ, sáng liền vói Tiểu Oanh tập thể dục. Cuối cùng liền vận sức lực đánh với cái lão quái vật. Vậy nên hắn thực không trụ được liền muốn ngủ à.
“Các ngươi nhìn gì vậy?” Diệp Thần thấy tập đoàn harem của mình nhìn chằm chằm liền thắc mắc hỏi. Hắn chỉ ngủ thôi có được không à.
“Ngươi còn hỏi sao. Đánh nhau cùng Bắc Cái. Xem ra mạng của mình cũng không có cần.” Hàn Tiểu Oanh trách móc.
“Diệp Thần ngươi lần sau không được làm chuyện nguy hiểm như vậy nếu không ta liền chưa kịp cưới gả liền trở thành quả phụ thì sao.” Mục Niệm Từ đỏ mặt nói xong cũng chạy ra ngoài sang bên phòng Thất Công xem hắn thế nào.
“Được rồi, còn ngươi đâu?” Diệp Thần chú ý đến Dung Nhi nằm trong lòng nhìn hắn chằm chằm hỏi. Nàng sao lại nằm ở đây a.
“Ngươi còn hỏi, không ai chịu cõng nhà ngươi về. Sau đó Dung Nhi liền tới, ngươi liền như con bạch tuộc bám dính lấy nàng không chịu thả ra. Về đến phòng, đẩy thế nào ngươi vẫn không buống. Còn nữa, ngủ còn như vây biết tìm nơi chiếm tiện nghi. Hai tay liền bóp bóp nàng khiến hắn liền...” Hàn TIểu Oanh trách.
“Tiểu Oanh tỷ đừng nói nữa, ta ngại.” Hoàng Dung liền ngượng ngùng nói.
“Ngươi bị hấn làm cho chết đi sống lại bao nhiêu lần, kể một chút có sao.” Hàn Tiểu Oanh liền nói.
“Ân đúng kể một chút không sao.” Diệp Thần biết Dung Nhi rất nhảy cảm nha, hắn làm như vậy nàng phar ứng chắc chắn không ngờ luôn.
“Ta không thèm nói chuyện với ngươi.” Dung Nhi liền ẩn ra Diệp Thần thoát ra ngoài.
Diệp Thần cười nhìn nàng chạy đi quay sang hỏi Tiểu Oanh. “Lão ăn mày đó sao rồi?”
“Ngươi nên tôn trọng người ta một chút nha. Dù sao cũng có danh tiếng trên giang hồ. Hắn hiện tại vẫn đang ngủ say như chết kìa.” Tiểu Oanh thiện ý nhắc nhở.

“Hắn chính là cái lão ăn mày. Với lại, hắn muốn làm gì ta không phải có ngươi bảo vệ ta à.” Diệp Thần vươn ma trảo tới Hàn Tiểu Oanh đi tới.
“Ngươi lưu manh nhanh như vậy lại muốn sao?” Hàn Tiểu Oanh không tránh chỉ đỏ mặt nói.
“Đừng nói thế, ta cái này còn không phải bị sắc đẹp của ngươi hại sao, ngoan ngoãn giúp ta làm ấm dường đi, Ha Ha.” Diệp Thần làm tới nói.
“Rốt cuộc bao nhiêu với ngươi mấy đủ đây.” Hàn Tiểu Onah lắc lắc đầu nói.
“Cái gì mà bao nhiêu, đối với ta các ngươi bao lần cũng không đủ đi.” Diệp Thần cười bỉ ổi.
Tiếp theo sói tới, cừu non liền bị ăn sạch.
Diệp Thần chơi đùa xong với Tiểu Oanh liền giúp nàng an giấc. Chăm sóc hắn cũng mệt đi. Sau đó, liền chạy đi tìm Hồng Lão ăn mày.
“Ngươi đến a.” Mục Niệm Từ liền nói.
“Ta đến, hắn vẫn chưa tỉnh sao?” Diệp Thần chỉ Thất Công.
Mục Niệm Từ liền lắc lắc đầu.
“Được rất tốt.” Diệp Thần đi đến Bắc Cái lấy trên người hắn xuống Đả Cẩu Bổng.
“Ngươi làm gì vậy?” Mục Niệm Từ liền hỏi.
“Không có gì ngươi tiếp tục chăm sóc hắn, ta đi có chút việc.” Diệp Thần xoa xoa đầu nàng rồi nhanh chóng chạy ra căn phòng.
“Diệp Thần cây gậy đó không thể lấy.” Mục Niệm Từ muốn ngăn cản liền không kịp rồi.
Diệp Thần bê theo đả cẩu bổng chạy xa lắc xa lư luôn.
Một lát sau trên phố.
“Diệp ca ca, ngươi bán hắn Đả Cẩu Bổng đi hắn sẽ không tìm ngươi liều mạng chứ.” Hoàng Dung lo lắng. Đây chính là bảo vật chấn bang của Cái Bang nha, ngươi làm vậy được sao.
“Không sao cả, ngươi nhìn cây gậy này cũng rất đáng tiền chứ.” Diệp Thần tung trên tay ngân lượng nói. Hiện tại, hắn còn đang mê man nha. Chúng ta bán hắn Đả Cẩu Bổng có sao à, hắn cũng không có biết đợi hắn biết rồi tính.
Chuyện của hôm nay không lo đến ngày mai. Thực chất hắn vốn không thiếu tiền nhưng cây gậy ở trước mặt hắn có ngu mới không kiếm thêm à.
“Nhưng Cái Bang rất rộng lớn, làm vậy chúng ta sẽ gặp nguy cho xem. Hay ngươi mang theo các tỷ muội chúng ta chốn lên trên đảo đào hoa. Có cha ta tại, cái bang mới không làm gì ngươi.” Hoàng Dung liền đề chủ ý. Tuy Diệp Thần mạnh có thể đánh bại được Bắc Cái, đã có sức hùng bá một phương vang danh thiên hạ nhưng cái bang người mạnh Diệp Thần thì chẳng có mấy người, thịt đè người cũng đủ chết.
“Ta chưa thể lên đào hoa đảo. Nhạc phụ thấy ta còn không chém ta à. Nếu chúng ta đánh nhau ngươi sẽ vui sao.” Diệp Thần lắc đầu từ chối.
“Ngươi nói cũng phải vậy làm sao đâu.” Hoàng Dung hỏi ý kiến hắn.
“Tùy cơ ứng biến. Ta không tin Cái Bang dám đụng đại gia ta.” DIệp Thần vỗ ngực nói. Hắn xưa nay làm việc còn sợ hậu quả sao. Chửa thì đẻ, thù thì giết thế thôi.
Bỗng nhiên một người đột nhiên lao thẳng đên ôm lấy Diệp Thần khiến hắn ngạc nhiên.
“Xem ra Diệp ca ca ngươi quả nhiên đào hoa. Không biết là vương bao nhiêu nợ tình để người ta bây giờ chạy đến tìm ngươi rồi.” Hoàng Dung liền lườm hắn nói.
“Ta thực không quen biết nàng.” Diệp Thần nhìn cô gái mặt nhọ nhem đen xì nói.
“Diệp Thần ngươi thực không nhận ra ta sao.” Cô gái mặt nhọ nhem lên tiếng nói.
“Ngươi là Hoa Tranh, tại sao lại ra nông nỗi này vậy.” Diệp Thần nhìn nàng ngạc nhiên hỏi.
“Ta đi tìm ngươi nha. Nhưng trên đường liền bị lừa sạch tiền à. Sau đó, liền bị rơi xuống vũng bùn, mấy ngày rồi ta còn chưa có ăn gì, còn không có quần áo để thay đâu.” Hoa Tranh ôm lấy hắn khóc lóc kể lể.
Hoàng Dung đứng một bên quay mặt đi không vui nha. Đây chính là cô gái khiến cho Diệp Thần cùng Quách TĨnh không muốn nhắc tới sao.
Diệp Thần xoa xoa đầu nàng. Vốn là công chúa cành vàng lá ngọc, giờ lại chịu đói chịu rét đi tìm hắn đâu. Xem ra mấy ngày này nàng chịu không ít khổ. Sao hắn lại quên mất cô nàng này có thể nói thật thà như đúng rồi chứ. Cùng Quách Tĩnh bị mát dây thần kinh à. May mà không gặp mấy tên buôn người bán đi đâu.
“Cực khổ ngươi rồi. Lần này ngươi lựa chọn sao. Câu trả lời.” Diệp Thần liền ôm nàng nói.
“Ta sẽ không xa ngươi nữa, tuyệt đối không. Cha ta nói không cần ta, ngươi không thể không cần ta à.” Hoa Tranh liền khóc nói.
Diệp Thần cũng đoán ra phần nào. Nàng một khi chọn hắn nhất định sẽ phải chống đối cha nàng. Thiết Mộc Chân giã tâm lớn hắn không thể để ai cản trở kể cả con gái mình. Hắn thả cho Hoa Tranh đi tìm hắn có lẽ là để cho tia yêu thương cuối cùng cho nàng. Tất nhiên, hai người đoạn tuyệt phụ tử quan hệ là chuyện Thiết Mộc CHân chắc chắn sẽ làm ra.
Sau đó, Diệp Thần cũng giới thiệu Hoa Tranh với Hoàng Dung quen biết nhau. Nhưng có vẻ Dung Nhi không mấy ưa thích Hoa Tranh à. Nhưng không sao, không phải trước đối với Niệm Từ cũng vậy sao, rất nhanh sẽ tốt thôi.
“Dung Nhi đưa ngươi đi thay quần áo, ta liền đi mua chút đồ cho ngươi ăn. Yên tâm từu nay ta bao nuôi ngươi.” Diệp Thần liền nói. Rồi đưa túi tiền bán Đả Cẩu Bổng cho Dung Nhi.
Sau khi mua đồ ăn trở lại, Diệp Thần thấy Hoàng Dung và Hoa Tranh lập tức trở lên thân thiêt hơn rất nhiều à. CÙng là con gái thích đi mua đồ là cùng thú vui nha, trò chuyện rất nhanh à.
“Các ngươi đã chọn xong đồ nha. Hoa Tranh ngươi càng ngày càng đẹp hơn.” Diệp Thần đi đến liền khen rồi đưa chút đồ cho nàng ăn.
Tuy đói nhưng người ta chính là công chúa từ nhỏ được dạy dỗ rất tốt nha. Vẫn như vậy nhỏ nhẹ từ tốn ăn à.
“Hoa Tranh muôi nàng như vậy vì ngươi. Ngươi không được khi dễ nàng để ta biết ngươi không xong.” Hoàng Dung nhìn nàng bé nhỏ đáng thương liền nói với Diệp Thần.
“Ta nào dám nha, hai người các ngươi ta đâu dám bắt nạt à.” Diệp Thần cười khổ. Ta không bắt nạt các ngươi làm sao ăn các ngươi à. Nếu mà đợi chẳng lẽ đến mùa quýt sao.
“Ồ đang có một người đang lao tới đây kìa.” Hoàng Dung liền nhìn thấy có người chạy tới nói.
“Tuy ta không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng hiện tại chúng ta lên chạy thôi.” Diệp Thần ngước nhìn thấy Hồng Lão Thất Công đang bắn về phía hắn như tên bay liền quay người lại nói.
Diệp Thần liền bế Hoa Tranh đang ngu ngơ không biết gì lên chạy một mạch, Hoàng Dung cũng lắc đầu chạy theo. Cái gì mà không biết chuyện gì. Ngươi bán hắn Đả Cẩu Bổng mua quần áo cho bọn ta rồi mua thức ăn giờ mà kêu không biết à.
“Oái Ma.” Hoa Tranh nhìn về đằng sau hét lên.
“Cô nhóc có ngươi mới là ma đây. Diệp Thần tên tiểu tử thối nhà ngươi mau giả ta Đả Cẩu Bổng.” Hông Lão Thất Công đầu tốc bì dù sau trân chiến. Mặt tức giận méo mó nhìn như quỷ vậy đuổi hét lên.
“Có mỗi thanh đả cẩu bổng ngươi làm gì ki bo vậy.” Diệp Thần không quay lại chạy tiếp nói.
“Ngươi đứng lại, ta không làm gì ngươi.” Hồng Thất Công liền thả thính.
“Có cái đầu, tin người vô lý. Ngươi nghĩ ta ngu sao mà dừng lại.” Diệp Thần tăng tốc lên mà chạy. Ngu mới đớp thính của cái lão già này. Ngươi là mỹ nữ còn tốt. Mỗi tội không phải à.
“Tiểu tử thối bị ta bắt được nhất định không tha cho ngươi.” Hồng lão ăn mày tăng tốc chạy theo hét lên.
“Trò này càng ngày càng vui rồi.” Hoàng Dung thích thú hét lên. Nàng vốn ham chơi nhưng chưa bao giờ như thế đùa nghịch Tiên Thiên cao thủ, quả nhiên theo Diệp Thần không thiếu chuyện cho nàng chơi đùa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.