Sáng hôm sau, Nguyễn Luân nghĩ mình đã dậy rất sớm không ngờ cô còn dậy sớm hơn cả hắn.
Thiết nghĩ như vậy cũng tốt, nếu cả hai dậy cùng lúc thì sẽ khó xử lắm...
Đang lụi cụi trong phòng bếp thì hắn thấy cô đang chậm rì rì ra khỏi thư phòng, bộ dáng lười biếng tiến ra phòng khách, ngã người nằm trên ghế sofa.
Trông cô rất khó chịu, hắn vẫn nên ngoan ngoãn làm bữa sáng thôi.
Bên tai Thương Ly không ngừng vo ve tiếng của Hoàng Tiểu Dã, nó đã ám ảnh cô từ lúc cuộc gọi kia kết thúc tới giờ.
Thật muốn chém!
Nhưng cô không thể, ai bảo nó là hệ thống.
Mi tốt nhất nên cất kỹ cái đuôi nhỏ của mi đừng để ta phát hiện a!
Hoàng Tiểu Dã ngược lại rất đắc ý nhưng cũng không quên tẩy não Thương Ly.
[Tình yêu à cô như vậy là không được đâu, giết người phải đền mạng nha.]
"Ngươi đừng có mà vu oan cho người tốt!" Ta giết người khi nào!
[Tôi không điếc a, Võ Thần là nhân vật chủ chốt trong thế giới này, nếu cô giết hắn là cô bậy rồi.]
"Đã nói ta không có! Mi nghe không hiểu à!]
"A? Cô không có cái gì?" Người trong phòng bếp thò đầu ra, ngẩn mặt vẻ khó hiểu nhìn cô. Lúc nảy hắn còn nghĩ cô đang nói chuyện điện thoại nhưng rõ ràng là không phải, ở đây cũng chỉ có cô và hắn, cô sẽ không quát hắn đi? Nhưng hắn không làm gì mà...
"Tôi không nói anh."
"Ồ, được." Nguyễn Luân đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-giang-lam/2882891/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.