Thương Ly trực tiếp dùng vũ lực ép Tam Gia nôn hết của cải tích góp được cả đời, trong tổ chức này có thứ gì đáng tiền cũng đều gom hết không chừa lại món gì. Chỉ trong một đêm, tổ chức của Tam Gia cầm đầu đã biến thành cái vỏ rỗng.
Tam Gia nghiến răng nghiến lợi, thề không giết chết cô hắn liền mang họ cô!
Nếu cô nghe được sẽ cười vào mặt chế giễu hắn mất.
Cũng không xem lại bộ dạng của mình, với cái nhan sắc bình thường nếu không phải nói là tầm thường đó mà dám mơ mộng bước một chân vào Võ Gia sao, ông ta không đảm đương nổi.
Xong việc Thương Ly mới chú ý tới chiếc điện thoại rung lên liên tục của mình, cô còn tưởng nó bị nhiễm virut rồi, mà đúng là vậy thật.
Cái con virut Nguyễn Luân này khi không lại gửi cho cô nhiều tin nhắn như vậy làm gì!
99+ tin nhắn, cô không ấn vào xem mà trực tiếp kéo ngang, ấn vào dấu xóa, xóa!
[Cô không xem sao?]
"Vớ vẩn!"
[...] Cô không sợ mục tiêu nghe thấy sẽ chạy mất sao! Được rồi, cô không sợ.
Người vest đen sau khi nghe điện thoại thì trở lại nói với Thương Ly: "Tiểu thư, lão gia gọi cô trở về nhà chính một chuyến."
"Có chuyện?"
Hắn lắc đầu, hắn chỉ có nhiệm vụ chuyển lời, còn chuyện liên quan tới Võ Gia hắn chưa đủ tư cách để biết.
Thương Ly lên máy bay trở về cũng là lúc trưa, cô trực tiếp lái xe đến nhà chính.
Nhà chính bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-giang-lam/2882879/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.