“ Đi thôi! “ Dương Phong cũng không để ý, quay người rời đi nói.
Hắn có thể nói gì với Viên Lôi, người là do hắn giết, lão già kia số phận cùng thống khổ là do hắn sao?
Cái này là tùy mỗi người suy nghĩ, còn hắn không quan tâm, hắn giết người từ trướng đến nay không có hai từ hối hận, bởi hắn làm việc vốn đã không thẹn với bản tâm của mình, Hà Thanh nữ nhân kia hắn có tự nhiên ra tay sát nhân?
Còn về lão già này, đối với người đã sống mấy trăm năm tu luyện, nhìn thấy vô số trần đời sự việc, trong mắt hắn cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, thế giới này vẫn còn cả biển cát như vậy, coi như hắn có liên quan, hắn cũng không để trong lòng!
“ Ta biết rồi! “
Viên Lôi khẽ thở dài, sau đó cũng theo Dương Phong rời đi.
“ Đúng rồi lão đại, ngươi chẳng phải nói muốn tới đây để kiếm vật gì đó sao? “
“ Ừm, đã lấy được rồi, nó là một loại thiên tài địa bảo, bất quá chưa trưởng thành, đợi mấy ngày nữa nó hoàn chỉnh liền ném cho ngươi! “
Viên Lôi nghe vậy cũng chỉ biết gật đầu, ba người là huynh đệ, lão đại từ trước đến giờ cho bọn hắn thứ gì hắn cũng ít khi từ chối, lão đại tự có sắp xếp, bọn hắn cứ nghe theo là được.
Trước mắt cứ phải tìm một chút đồ ăn bổ sung đã, không hiểu sao bây giờ mỗi lần đánh nhau xong hắn lại đói như cả tuần không được ăn vậy, nhất định phải mau kiếm một chút đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-game-thu/1712494/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.