Ban đầu, Lưu Lăng còn muốn nhắc nhở Điền lão một câu. Nhưng nhớ tới vừa đánh hắn cắt ngang lời của mình, sợ nói nhiều chọc cho hắn mất hứng, nên cũng tính không nhiều lời nữa.
- Nếu hai người các ngươi đều không có vấn đề gì, Điền Cương, đi cầm bức tranh kia tới.
Nói xong Điền lão vẫy tay một cái.
- Vâng!
Thời gian không lâu, Điền Cương đã ôm một cái hộp dài nhỏ đi tới.
- Đây là bức tranh Lưu sư đưa cho ta, có thể nói là hoàn mỹ. Mỗi lần quan sát, đều khen không dứt miệng. Ngày hôm nay cũng coi như các ngươi có phúc, có thể thấy loại tác phẩm cấp bậc như vậy!
Điền lão cười lấy bức tranh từ trong hộp ra ngoài.
- Thật hy vọng lúc còn sống có thể nhìn thấy đại sư thư họa này, tận mắt nhìn thấy tài nghệ cao siêu phi phàm của hắn.
Vuốt ve bức họa trong tay, ánh mắt Điền lão mang theo sự thành kính.
Trà đạo và thư họa, có không ít điểm giống nhau. Chính vì vậy, hắn đối với thư họa, yêu cực kỳ tha thiết. Tuy rằng không đạt được cấp đại sư, nhưng cũng nghiên cứu khá sâu.
- Không nói nhiều nữa. Hiện tại lại cho các ngươi nhìn. Trang Hiền, Trịnh Phi, các ngươi cũng tinh thông thư họa, thuận tiện chỉ điểm một chút.
Cẩn thận từng li từng tí mở bức tranh cuộn. Bức tranh dạng thủy mặc lập tức xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Là một mảnh bãi cỏ, phía trên có một con hươu đang đứng đầy cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301078/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.