Bên ngoài lúc này đã loạn hết cả lên. Trong tay Trịnh Dương cầm trường thương. Đám người Vương Dĩnh cũng giống như gặp phải kẻ địch lớn. Về phần Viên Đào lại ôm bàn, ghế trong phòng học, vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Ngay phía trước gian phòng, mực nước vẩy đầy đất. Ba người đen xì, đang đứng ở cửa vẻ mặt phát điên.
Rất rõ ràng, bọn họ muốn tiến vào, bị mấy đại đệ tử của mình trực tiếp vẩy mực, làm cho tối tăm.
- Trương lão sư, chính là ba kẻ vô sỉ này mỗi ngày qua nhìn lén...
- Từng này tuổi, còn nhìn lén nữ học sinh, không cần mặt mũi nữa sao?
Thấy Trương Huyền đi ra, Viên Đào, Lưu Dương vội vàng la lên một tiếng, giống như lấy lòng.
Chỉ có điều, còn chưa nói dứt lời, liền thấy Trương lão sư luôn luôn bình tĩnh, khóe miệng giật một cái, thân thể lảo đảo, sắp ngã sấp xuống.
- Lưu sư, Trang sư, Trịnh sư... tại sao lại là các ngươi?
Trương Huyền cũng sắp khóc.
Trước đó rất nhiều đệ tử nói, có ba lão đầu bỉ ổi mấy ngày qua mỗi ngày đều nấp ở một bên quan sát. Hắn thật sự tưởng nam tử đáng khinh nào. Nằm mơ cũng không nghĩ tới, là ba đại danh sư.
Danh sư... quang minh chính đại tới tìm ta là được rồi. Mặc bộ thường phục, lặng lẽ nấp ở một bên, làm trò quỷ gì vậy?
Lúc này thì hay rồi! Bị trực tiếp vẩy mực, khiến cho không còn dạng người...
Không chỉ có như vậy, còn bị mắng là không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301068/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.