Đã thấy người trợn mắt nói mò, chưa thấy qua trợn mắt nói mò đặc biệt khí thế như vậy.
Chỗ của ta là nơi hẻo lánh nhất, nơi tệ nhất của học viện. Ba đại danh sư các ngươi có phải chưa từng thấy qua nhiều mặt của cuộc sống thế nào, mới có khả năng cảm thấy hoàn cảnh ở đây rất tốt?
Hơn nữa, học viện Hồng Thiên có bằng hữu của các ngươi sao?
Ta thế nào lại chưa từng nghe nói qua?
Nếu thật có, sớm đã tới rồi mới phải chứ!
- A, thì ra là thế. Mấy học sinh chưa từng trải nhiều, coi các ngươi thành người xấu, ngàn vạn lần đừng để ý...
Biết đối phương không muốn nói rõ ràng, Trương Huyền lại không nói nhiều.
Rất nhanh, đám người Viên Đào mua được quần áo mới. Ba đại danh sư thay xong, lúc này mới cảm giác thư thái hơn rất nhiều.
- Trương lão sư, chúng ta đến tìm ngươi, nói vậy ngươi hẳn cũng biết có ý gì?
Khôi phục khí chất, Lưu Lăng cười nhìn về phía người thanh niên trước mắt.
Mấy ngày qua quan sát, bất kể Trương lão sư hay là học sinh của đối phương đều làm cho hắn hết sức hài lòng. Nếu như có thể thu làm học đồ, thật sự là kiếm lời lớn.
Triệu Nhã biết ba người này là danh sư thực sự. Mỗi một người đều vểnh tai, muốn xem thử rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
- Ta cũng đoán được vài phần. Ba danh sư là muốn thu ta làm học đồ, đúng không?
Biết tránh không thoát, Trương Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301067/chuong-276.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.