- Minh tâm chính khí, đức hạnh giống như một. Làm lão sư đầu tiên phải làm được tám chữ này, mới có thể làm cho học sinh thật sự kính phục, hoàn toàn bái phục, thậm chí cam tâm tình nguyện bất chấp gian nguy, tranh vinh dự cho lão sư, lấy lại danh dự cho lão sư, bất kể chính mình phải chết.
Trang Hiền cũng môi run, vẻ mặt không thể tin được:
- Theo lời đồn đại, danh sư ngoài tứ tinh mới có khả năng trong lúc ở giảng bài làm đến điểm ấy. Hắn... hắn...
Liên tục hai lần “hắn, hắn”, lại phát hiện một câu nói cũng nói không nên lời.
Chuyện trước mắt quá chấn động, khiến cho tất cả lời lẽ có thể chau chuốt, đều mất đi ánh sáng.
- Những học sinh này mới dạy nửa tháng. Hơn nữa, chúng ta còn đặc biệt quan sát qua. Trong khoảng thời gian này, hắn chí ít đã hơn mười ngày không ở đây... Nói cách khác, thời gian hắn ở cùng học sinh, tổng cộng lại chỉ có khoảng bốn năm ngày... khiến học sinh cam tâm lấy lại danh dự cho mình? Điều này... Làm sao làm được?
Trịnh Phi cũng nuốt nước miếng.
- Khiến cho học sinh cam tâm tình nguyện lấy lại danh dự cho mình. Điều này cần độ tín nhiệm của học sinh đối với hắn lớn tới mức nào mới có thể làm được. Xem ra... Chúng ta thật đúng là đã coi thường vị Trương Huyền lão sư này!
Lưu Lăng xúc động.
- Đúng vậy, trước đó nghe Dương sư nói, đã thu hắn làm đồ đệ, ta vẫn cảm thấy có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2301046/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.