🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
- Trương Huyền tiền bối...

Thấy hai người xoay người muốn rời đi, Vân Đào vội vàng tiến về phía trước.

- Chúng ta muốn đi Thú Đường, lại không chậm trễ thời gian các ngươi tiếp tục bắt man thú nữa. Từ biệt!

Trương Huyền khoát tay áo.

Hai bên bèo nước gặp nhau, trước không đi là sợ đánh rắn động cỏ, làm chậm trễ chuyện của đối phương. Hiện tại báo Kim Thân Thiết Tiễn cũng đã bị thu phục, lý do này cũng sẽ không còn giữ được nữa, không cần thiết tiếp tục đợi ở chỗ này.

- Tiếp tục bắt...

Vân Đào không khóc.

Sát hạch thuần thú sư là có giới hạn về thời gian. Vì đuổi theo con báo Kim Thân Thiết Tiễn này đã tiêu hao gần hết thời gian. Hiện tại cho dù lại đi tìm con khác, cũng phải có thể tìm ra mới được... Lại nói, cho dù tìm được, giống như vừa rồi, trận pháp không có tác dụng, đừng nói là thuần phục, có thể sống sót hay không, cũng kó nói được.

- Tiền bối, tại hạ có thể thỉnh giáo một việc hay không?

Vứt bỏ nỗi buồn bực trong lòng, Vân Đào ôm quyền, hỏi:

- Sao?

Trương Huyền nhìn qua.

- Vừa rồi... Làm sao tiền bối biết trận pháp ta bố trí kia có vấn đề, không nhốt được con báo Kim Thân Thiết Tiễn?

Vân Đào nhìn qua.

Không riêng hắn cảm thấy kỳ quái, những người khác cũng đồng loạt đưa mắt tập trung qua. Thậm chí đôi mắt Trầm Bích Như cũng sáng lấp lánh.

Từ lời nói và việc làm, có thể thấy được, người trước mắt này đối với trận pháp một chữ cũng không biết. Nhưng dù như vậy, hắn liếc mắt liền nhìn vấn đề ở chỗ nào, khiến cho người ta khó có thể tin được.

- Rất đơn giản!

Trương Huyền không giấu diếm, quay đầu lại nhìn:

- Thanh Mộc Khốn trận, lấy gỗ xanh làm cờ trận để bày trận, cần phải duy trì thuộc tính mộc. Địa phương ngươi lựa chọn, cây cỏ rậm rạp, quả thực phù hợp với điều kiện bố trí trận pháp. Bố trí cũng không có chút sai lầm nào. Đáng tiếc, có vài điểm ngươi không chú ý!

- Vẫn mong tiền bối nói rõ cho!

Cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, không cảm thấy chỗ nào có vấn đề, Vân Đào không nhịn được nói.

- Dãy núi dưới chân này!

Trương Huyền ngẩng đầu nhìn về phía dãy núi, thần sắc thản nhiên.

- Dãy núi?

Vân Đào càng hồ đồ hơn.

Dãy núi này có vấn đề gì?

Thời điểm mua được Thanh Mộc Khốn trận này, hắn đã từng bố trí qua, không vấn đề gì! Đừng nói Ích Huyệt cảnh, cho dù cường giả Thông Huyền cảnh sơ kỳ cũng rất khó phá ra được.

- Dãy núi này ngang dọc từ nam tới bắc, khí quyển yên tĩnh, khí lưu tuôn ra, trầm xuống không bay lên cao. Một địa phương ít đất, cây cối lộ ra vẻ khô vàng. Nhìn chung, mặt cắt mỏm đá thoáng hiện ra màu hồng...

Trương Huyền ngồi ở trên lưng con báo Kim Thân Thiết Tiễn, tiện tay chỉ điểm:

- Từ những điều này có thể thấy được, phía dưới dãy núi này khẳng định có một mỏ quặng sắt! Trong ngũ hành, mộc khắc thổ, kim khắc mộc. Khốn trận bị tính kim loại khắc, làm sao có thể phát huy ra uy lực lớn nhất?

- Cái này...

Vân Đào chấn động toàn thân.

Trước đây hắn đã từng nghe lão sư nói qua, bố trí trận pháp, không chỉ cần nghiêm khắc dựa theo xu thế của trận đồ, quan trọng hơn chính là mượn cảnh vật xung quanh, đại thế của thiên địa, thậm chí mặt trời, mặt trăng, ngôi sao cũng có thể dung nạp vào trong đó.

Hắn vốn tưởng rằng đây chỉ là lời nói vô căn cứ. Dù nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới... lại là sự thật!

Chỉ từ mặt cắt của mỏm núi đá, đi về phía dãy núi, lại nhìn ra phía dưới có khả năng có quặng sắt, đồng thời ảnh hưởng tới Thanh Mộc Khốn trận... Đây là năng lực quan sát thế nào?

Cho dù trận pháp sư tam tinh cũng rất khó làm được!

Không ngờ vừa rồi, người trước mặt này lại làm bộ làm tịch, nói người ta nhìn không hiểu...

Vân Đào chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát.

Không riêng hắn chấn động kinh ngạc, Trầm Bích Như cũng ngồi ở trên lưng con báo Kim Thân Thiết Tiễn, khóe miệng co giật, cũng sắp hôn mê.

Đại ca, ngươi không phải vừa rồi cái gì cũng không hiểu, ngay cả trận pháp cũng không biết là cái gì sao?

Thế nào trong nháy mắt, cái gì quặng sắt, mặt cắt mỏm núi đá, khí lưu tuôn ra, đều nhìn ra được?

Có cần nghịch thiên như thế hay không?

Buồn cười, nàng vừa rồi còn cảm thấy đối phương không hiểu nói xằng nói bậy...

- Người này...

Nghĩ đến những gì từng trải qua trước đó, trong lòng nàng tràn ngập sự bất đắc dĩ.

Người này thật sự không thể dùng lẽ thường để cân nhắc. Bằng không, sớm hay muộn cũng sẽ bị công kích mà chết.

- Lời đã nói hết, nếu như không có chuyện gì khác, từ biệt!

Giảng giải hết vấn đề trận pháp, Trương Huyền khoát tay chặn lại, không nói nhiều, lại muốn một lần nữa rời khỏi đó.

- Hiện tại bắt man thú khẳng định đã không kịp. Ta muốn cùng tiền bối quay về Thú Đường, chẳng biết có được không?

Nếu sát hạch đã bị nhỡ, hắn cũng dứt khoát bỏ qua, dự định kết giao thân thiết với người trước mắt này.

Bất kể là thực lực, thủ đoạn khiến cho man thú đột phá, hay là nghiên cứu đối với trận pháp, Trương Huyền tiền bối trước mắt này đều quá thần bí, đáng để hắn dốc hết toàn lực lui tới.

- Tùy tiện. Tốc độ của con báo Kim Thân Thiết Tiễn rất nhanh. Theo kịp thì theo!

Người này tuy rằng thích giả vờ giả vịt, nhưng cũng là người thật sự có bản lĩnh, hơn nữa còn là thuần thú học đồ. Để hắn dẫn theo, chắc hẳn có thể tìm được man thú bay tốt hơn, cũng khiến mình đi tới Thiên Vũ vương quốc có thể càng thuận lợi hơn một chút.

Chỉ có điều, trên lưng con báo Kim Thân Thiết Tiễn chở hai người đã có chút chật chội. Thêm nữa khẳng định ngồi không được.

- Đa tạ tiền bối!

Nghe thấy hắn đồng ý, Vân Đào thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng gật đầu.

- Đi thôi!

Không tiếp tục để ý tới đối phương, tinh thần thoáng động, báo Kim Thân Thiết Tiễn lập tức nhanh chóng lao về phía trước.

Trước kia chưa thăng cấp, tốc độ của con báo Kim Thân Thiết Tiễn đã cực nhanh. Hiện tại nó còn nhanh giống như tuấn mã. Tuy rằng địa hình núi rừng phức tạp, nó vẫn hoàn toàn không có xu thế giảm tốc độ.

Vừa mới bắt đầu, đám người Vân Đào còn có thể đuổi kịp. Nhưng đi một hồi, theo chân khí tiêu hao càng lúc càng lớn, gương mặt mỗi một người đều trắng bệch, chạy cũng sắp muốn phun ra máu.

- Nghỉ ngơi một chút!

Đi gần một canh giờ, thấy mấy người này quả thật quá mệt mỏi, Trương Huyền và Trầm Bích Như lúc này mới nhảy xuống khỏi lưng báo Kim Thân Thiết Tiễn, nghỉ ngơi tại chỗ.

Ban đầu đi bộ đến Thú Đường cần một ngày một đêm. Có con báo này, tối đa chỉ một canh giờ có thể đến nơi, cũng sẽ không cần nóng vội như vậy.

- Tiền bối!

Biết đối phương dừng lại là vì suy nghĩ tới mình, Vân Đào thở phào nhẹ nhõm. Sau khi điều tức một lát, hắn cảm thấy đã khôi phục lại, lúc này mới đi lên phía trước, thái độ cung kính.

- Ngươi sát hạch thuần thú sư, ta thuần phục con báo Kim Thân Thiết Tiễn, có phải ngươi không có cách nào thông qua hay không?

Trên đường Trương Huyền cũng coi như đã suy nghĩ cẩn thận. Đối phương đuổi theo con báo Kim Thân Thiết Tiễn hơn mười ngày, kết quả lại để cho mình kiếm được tiện nghi. Một con man thú là chuyện nhỏ. Chuyện đối phương sát hạch thuần thú sư, rất có khả năng sẽ không có cách nào qua được kiểm tra.

- Chuyện này...

Gương mặt Vân Đào xấu hổ:

- Nếu như không phải tiền bối thuần phục con báo Kim Thân Thiết Tiễn, mạng của mấy người chúng ta có khả năng đã xuống hoàng tuyền. So với tính mạng, cho dù sát hạch không qua được, cũng không tính là gì cả!

Trương Huyền gật đầu.

Người này tuy rằng đáng ghét, nhưng xem như tương đối hiểu đạo lý.

Thanh Mộc Khốn trận không chống đỡ được báo Thiết Tiền. Nếu như lúc đó mình không ở chỗ đó, người này cùng với mấy thuộc hạ Ích Huyệt cảnh, khẳng định chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ. Mình tuy rằng thu phục con báo này, nhưng cũng chẳng khác nào cứu mạng của mấy người bọn họ.

- Sát hạch thuần thú sư cần phải đi qua những bước nào?

Trải qua nửa ngày chạy đi, hắn biết có man thú làm vật cưỡi, có thể tiết kiệm không ít sức lực. Nếu như có thể tiện tay sát hạch ra thân phận một thuần thú sư, sau này muốn rời nhà đi xa, sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Nếu như cho Vân Đào biết được ý nghĩ này, nhất định sẽ buồn bực muốn chết.

Hắn vì sát hạch thuần thú sư, mỗi ngày ở cùng một chỗ với man thú, học tập rất nhiều năm, chưa từng qua được qua được sát hạch. Người này thì hay rồi, chẳng qua là cảm thấy chạy đi đường mệt chết, lại muốn học một chút...

- Đầu tiên muốn trở thành thuần thú học đồ, cần sát hạch học đồ, có hai lý luận kiểm tra và nhận rõ man thú. Sau khi thông qua mới có tư cách sát hạch thuần thú sư chính thức. Đồng dạng cũng có hai bước. Đầu tiên, thu được sự tán thành của man thú. Thứ hai, thuần phục một con man thú chân chính.

Vân Đào nói.

- Thu được sự tán thành của man thú?

- Ừ, chính là để cho người sát hạch ở cùng một chỗ với năm con man thú. Trong một canh giờ, phải thu được sự tán thành của bọn chúng, khiến cho bọn họ không tiến hành công kích. Nếu làm không được, nói rõ không hiểu gì đối với man thú! Về phần thuần phục man thú, cũng có yêu cầu, phải cao hơn so với thực lực của mình một cấp bậc.

Vân Đào giải thích:

- Nếu không, thực lực quá thấp, hoàn toàn có thể dùng thủ đoạn cường lực đánh cho đối phương thuần phục, cũng sẽ không lộ ra thủ đoạn của thuần thú sư.

Trương Huyền gật đầu.

Nói trắng ra là, sát hạch thuần thú sư và sát hạch luyện đan sư có chút tương tự.

Hai bên sát hạch học đồ, đều cần tri thức lý luận. Muốn trở thành một thành viên chính thức trong đó, lại cần phải có thực tiễn.

Luyện đan sư là chế luyện đan dược nhất phẩm. Thuần thú sư lại cần thuần phục một con man thú có thực lực mạnh mẽ hơn so với thực lực.

Thảo nào người này truy kích con báo Kim Thân Thiết Tiễn. Hắn là Đỉnh Lực cảnh đỉnh phong. Con báo này vừa vặn cao hơn so với hắn một cấp bậc. Một khi thành công, xem như thông qua.

- Thuần phục man thú có hạn chế về thời gian. Không thể vượt quá nửa tháng. Chỉ riêng việc tìm kiếm con báo Kim Thân Thiết Tiễn này, ta đã tốn hơn mười ngày. Hiện tại muốn đi tìm một con khác, rất rõ ràng không có khả năng! Lại nói, nếu chẳng may gặp phải một con còn hung bạo mạnh mẽ hơn so với nó, chuẩn bị không tốt sẽ có thể chết...

Vân Đào cũng suy nghĩ rất thoáng.

Lần này có thể sống sót, hoàn toàn là bởi vì người thanh niên trước mắt này. Lần sau hắn không nhất định có thể gặp may mắn như vậy.

Xem ra sau này còn muốn sát hạch, cần phải làm ra càng nhiều chuẩn bị hơn. Phải thật sự làm đến khi tuyệt đối không thể có sai sót nhầm lẫn.

Bằng không, thuần thú sư còn chưa thi xong, người đã chết. Thật sự là muốn khóc cũng khóc không kịp.

Hàng năm bởi vì sát hạch thuần thú sư, học đồ chết ở dưới tay của man thú, thực sự không phải là số ít.

- Có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi. Chỉ có điều... Ta dù sao cũng làm lỡ chuyện của ngươi. Như vậy đi, nếu như còn muốn thuần phục một con man thú, ta thật ra có thể giúp một tay!

Trương Huyền nói.

Hắn chủ yếu muốn xem thử một chút, thực lực thấp hơn so với man thú, làm thế nào để thuần phục.

Thông qua con báo Kim Thân Thiết Tiễn, hắn biết nếu như không thể khiến cho man thú cam tâm tình nguyện chịu thua, khế ước sẽ rất khó thành lập, càng không cần nói tới thuần phục.

Sau đó cho dù hắn không sát hạch thuần thú sư, muốn nhanh chóng chạy đi, thuần phục man thú cũng là tất nhiên.

Dù sao không có khả năng mỗi lần đều gặp phải loại vừa vặn thấp hơn so với thực lực của hắn, lại rất dễ dàng chịu thua!

Nếu chẳng may gặp phải con mạnh mẽ hơn, vậy nên làm cái gì?

Lúc này có thể mượn cơ hội xem thử người này làm thế nào, nhân cơ hội lén học nghệ.

Đương nhiên, lời này không thể nói thẳng ra. Nếu không, hình tượng “tiền bối” hắn thật vất vả mới lập ra được, chẳng phải sẽ lập tức đổ vỡ hay sao?

Thông qua chuyện của Dương Sư, hắn biết có thời gian giả vờ “tiền bối”, làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ có điều, giả vờ không tốt, vô cùng có khả năng bị người khác đánh chết. Cần phải cân nhắc xử lý.

- Tiền bối... muốn giúp ta sao?

Nghe được lời hắn nói, Vân Đào lập tức kích động toàn thân run rẩy.

Vân Đào đã nhìn thấy được thực lực của vị tiền bối Trương Huyền này. Nếu như do hắn ra tay, tuyệt đối có thể dễ dàng bắt được man thú Ích Huyệt cảnh, chỉ cần bắt được, lại có biện pháp khiến cho hắn thuần phục.

- Ừ!

Trương Huyền gật đầu, bộ dạng cao thâm khó dò.

- Vậy thật sự quá tốt. Chỉ cần tiền bối ra tay, ta khẳng định có thể thành công...

Xiết chặt nắm đấm, Vân Đào hưng phấn, viền mắt ửng đỏ.

- Tạm thời đừng kích động. Cho dù ta ra tay, có thể tìm tới man thú thích hợp sao?

Trương Huyền nói.

- Man thú...

Gương mặt Vân Đào lập tức lộ ra vẻ mặt trái mướp đắng.

Cũng đúng. Một con báo Ích Huyệt cảnh Kim Thân Thiết Tiễn đã tìm hơn mười ngày. Không tìm được man thú thích hợp, cho dù đối phương đáp ứng ra tay, cũng vô dụng.

- Điện hạ, ngài quên con vật kia rồi sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.