- Thiết Thanh Hoa nghìn năm?
Sắc mặt Lưu sư cũng có chút khó coi.
Là danh sư, hắn tuy rằng không tinh thông y dược, cũng đã nghe nói qua Thiết Thanh Hoa, là một loại dược liệu trân quý, đặc biệt là đạt được nghìn năm, càng trân quý. Nếu thật sự muốn bán ra, một ngàn vạn kim tệ, sợ rằng cũng không nhất định có thể mua được.
Một ngàn vạn kim tệ, hắn tích lũy nhiều năm như vậy mặc dù có, nhưng thoáng cái bị người ta lừa đi nhiều như vậy, cho dù là hắn cũng cảm thấy không thể chịu đựng được.
- Không sai!
Ngón tay Bạch Thiềm y sư gõ bàn, mí mắt nâng lên:
- Ta vừa mua được dược liệu này, va chạm tới người học sinh này của ngươi, đã không thấy tăm hơi. Không phải là nàng trộm thì ai trộm? Hoặc là đền tiền. Không muốn đền tiền, để ta bắt nàng trở lại tra hỏi. Bằng không, cùng lắm thì ta lại nói chuyện này ra ngoài, nói ngươi dung túng học sinh ăn cắp, xem Danh Sư Đường có thể xử lý hay không.
Vừa nói hắn vừa rót một chén nước trên bàn, vẻ mặt đắc ý nhìn qua.
- Chuyện này...
Sắc mặt Lưu sư tái xanh.
Đối phương xem ra nắm chặt nhược điểm của danh sư.
Phàm là danh sư, đều yêu quý danh tiếng. Nếu như thật sự bị hắn vu oan hãm hại dung túng học sinh ăn cắp, sau này còn sát hạch nhị tinh thế nào? Làm sao có thể gặp người?
Xôn xao!
Gian phòng đang nặng nề, một đám người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300889/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.