- Viết ra?
Thái tử gật đầu.
Viết ra quả thực là tốt nhất, như vậy cũng có thể coi là chứng cứ, còn có thể khiến cho La Chiêu không có cách nào chuẩn bị từ sớm được.
Cũng có thể xác định, chuyện đoạt bảo vật này rốt cuộc phải là thật hay không.
- Được, để ta nhìn xem ngươi có thể viết ra cái gì, không viết ra được. Như vậy hôm nay ta không chỉ muốn quyết một trận tử chiến với Hồng Thiển mà còn muốn giết ngươi...
Gầm lên một tiếng giận dữ, La Chiêu cắn răng.
Đâu còn có nửa điểm phong độ của Danh sư nữa chứ.
La Tuyền, Tất Giang Hải liếc mắt nhìn nhau, khóe miệng đều giật giật một cái.
Nói thật, đổi lại là bọn họ, chỉ sợ hiện tại đã phát điên rồi. Ở trước mặt người khác bị người ta trêu đùa thành như vậy, còn có thể khắc chế được xúc động, không có động thủ giết người cũng đã xem như rất lợi hại rồi.
- Giết ta?
Không để ý tới hắn đang gào thét, Trương Huyền viết như rồng bay phượng múa, một lát sau đã thu bút mực lại, đưa tờ giấy đã viết xong về phía trước.
Tiếp nhận tờ giấy, thái tử và thầy La sư nhìn lướt qua, hai người đều sững sờ, lập tức để giấy xuống, ngay sau đó lại nhìn về phía La Chiêu cách đó không xa:
- Thầy La sư, ngươi có thể đưa giới chỉ trữ vật của ngươi ra, để cho chúng ta kiểm tra qua một lần hay không?
- Có gì mà không dám cơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300232/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.