Vừa rồi, nàng chủ động đưa quyển bí tịch này cho Trương sư. Người nói là truyền thừa, không tiện quan sát. Nàng đang bị thuyết phục vì loại đức hạnh này, kết quả đối phương lại thi triển ra...
Rốt cuộc là người nhìn hay không?
Còn nữa... Không phải nói thiên tài, nhanh nhất cũng phải hai năm mới có thể luyện thành hay sao?
Người này mới luyện bao lâu cơ chứ?
Nàng vừa mới nhớ kỹ nội dung, thì đối phương đã luyện xong, hơn nữa còn cường thế như vậy...
Lão sư, rốt cuộc người là Trương sư, hay là Ngô Dương Tử sống lại đây?
Vẻ mặt Lạc Thất Thất như phát mộng, cả người đều trở nên có chút mơ hồ.
Nàng cảm giác tam quan của bản thân đều bị phá vỡ.
- Đi?
Nhảy ra khỏi Đoạn Long Tỏa, thấy nữ tử này vẫn còn đang ngẩn người, Trương Huyền hô to một tiếng.
- Lão sư... Mới vừa rồi thứ người dùng chính là Ngũ Diệu Kim Thân hay sao?
Đi ra khỏi thềm đá, thực sự không nhịn được cho nên Lạc Thất Thất lên tiếng hỏi.
- Cũng có thể coi là như thế, cũng coi như không phải là thế!
Trương Huyền khẽ lắc đầu, rất là khó chịu:
- Chuyện gấp gáp, vốn ta không muốn học, thế nhưng không học thì sẽ không mở ra Đoạn Long Tỏa này được. Cho nên mới học một chút. Chỉ là, tu luyện bộ công pháp này khá là phiền toái. Ta đã tùy ý sửa đổi một chút. Thế nhưng dù vậy, cũng vẫn có chỗ thiếu sót rất lớn, chỉ tu luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300140/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.