Ngươi đã muốn cứu người, bất kể nói thế nào cũng phải che giấu dấu vết a!
Trực tiếp từ dưới bóng của Dạ Minh Châu đi tới gần, đây không phải là chờ bị phát hiện hay sao?
Mấu chốt nhất là, bị đầu khôi lỗi nghiêng đầu này phát hiện ra, còn không trốn đi, còn mang theo vẻ mặt ngốc nghếch đi tới, ngươi đang ngại chết không đủ nhanh hay sao?
Ngươi không phải đi cứu người, mà là đang đi chịu chết a!
Rống!
Suy nghĩ còn không có kết thúc thì hai đầu khôi lỗi cũng đã phát hiện ra Trương Huyền. Cả hai tức giận đến mức nổi giận rống một tiếng, một đầu trong đó bàn chân đạp mạnh lên trên mặt đất, bỗng nhiên chạy qua chỗ hắn.
Đối mặt với công kích, Trương Huyền bị dọa đến mức biến sắc, vừa mới chạy trốn thì đã bị khí thế tập trung lại. Dù làm thế nào cũng không trốn được, bị một quyền của khôi lỗi đánh trúng đầu.
Phanh!
Khuôn mặt biến thành một tấm bánh rán, thân thể nặng nề ngã xuống trên mặt đất.
- Trương sư...
- Trương Huyền...
Không nghĩ tới người còn chưa đến gần thì đã bị đánh bể đầu, thân thể tất cả đám người Hình Viễn, Ngô Chấn run rẩy một cái, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Vừa rồi đối phương còn nói muốn đi qua cứu người, kết quả vừa mới lộ diện một cái đã bị đánh chết...
Không phải ngươi muốn tới cứu người, mà là đến tìm cái chết a?
- Ngươi không phải... lợi hại hay sao? Ta còn chưa có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300133/chuong-1210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.