Long ngữ của Trương Huyền, mặc dù có hiệu quả lớn nhất đối với Long tộc, thế nhưng man thú, linh thú trong sân đều có cấp bậc quá thấp cho nên cũng có tác dụng chấn nhiếp cường đại.
Đột nhiên nghe được tiếng rống của hắn, không có ngất đi tại chỗ đã là tốt lắm rồi.
Những linh thú, man thú này, hắn có thể hiểu được, chỉ là...
Trương Huyền có chút nghi hoặc nhìn về phía trước:
- Vị trưởng lão này, ngươi... Không sao chứ?
Linh thú nằm xuống, bởi vì bị quản chế bởi sự mạnh mẽ của Long tộc, không dám phản kháng. Thế nhưng ngươi là nhân loại, nằm trên mặt đất làm gì cơ chứ?
Hơn nữa, mất hồn run rẩy như thế, lại còn không ngừng chảy nước miếng...
Chẳng lẽ Long ngữ mà ta nói cũng làm cho ngươi cảm thấy buồn nôn hay sao?
- Lão sư...
Hàn Xung cũng giật nảy mình, vội vàng ấn huyệt nhân trung, truyền chân khí vào mới làm cho đối phương khôi phục lại.
- Thứ mà ngươi mới vừa mới nói chính là... thanh âm của Chân Long?
Vừa tỉnh táo lại, lão giả đã vội vàng đứng lên, nhìn về phía Trương Huyền đang đứng ở trước mắt, trong mắt tràn ngập kích động và vẻ không thể tin được.
- Ta cũng không biết, tùy tiện học được mấy âm tiết...
Trương Huyền nói.
Thật sự là hắn không biết rốt cuộc thứ mình học là cái gì, lúc trước hắn còn tưởng rằng là thú ngữ Thượng Cổ. Học được ba cái âm tiết thì thứ này dùng tốt nhất, cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2300114/chuong-1229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.