Qua không biết bao lâu, Trương Huyền “thẩm duyệt” hết đùi gà, hắn để xuống.
Đối với vật phẩm khác, nhìn quả thực không được, vẫn cần chạm đến, chỉ có thư tịch đặc thù, nhìn một cái, thu nhập thức hải.
- Chỉ cần đọc sách nhanh là được!
Mặc dù lần này thư viện tấn cấp, biến hóa không phải đặc biệt lớn, nhưng Trương Huyền cực kỳ thỏa mãn.
Trước kia đến Tàng Thư khố, đều điên cuồng chạy băng băng, không có người nhìn thấy còn tốt, có người nhìn thấy, khẳng định sẽ nghĩ hắn bị điên. Hiện tại tốt rồi, chỉ cần nhìn lên một cái liền có thể thu vào, không chỉ tốc độ, cử chỉ khẳng định cũng u nhã hơn nhiều, coi như có tiến bộ lớn.
Hắn hài lòng gật đầu, ăn cơm rất nhanh, lúc này mới đứng dậy:
- Được rồi, đi thôi!
Lúc trước Ngô Dương Tử ở trong cung điện dưới lòng đất, từng nói truyền thừa trọng yếu nhất của mình, cùng bảo tàng sưu tập suốt đời, đều lưu ở nhà cũ chỗ Địa Long tam tinh, hơn hai nghìn năm trôi qua, trọng yếu không phải Địa Long tam tinh là cái gì, mà là tìm được nhà cũ trước ở nơi nào.
Lạc Thất Thất vừa về liền tìm người hỏi thăm, hai ngày nay chiếu cố Trương Huyền hôn mê, cũng không ngừng tìm kiếm, rốt cục có tin tức, hắn tự nhiên cũng muốn đi xem nhìn.
- Ân!
Nữ hài gật gật đầu.
Vừa đi ra tiểu viện, chỉ thấy một nữ hài đang định gõ cửa, nhìn thấy hắn ra, vội vàng ôm quyền:
- Trương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2299958/chuong-1385.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.