Thanh âm phát run, trên đầu ứa ra mồ hôi lạnh, Lạc Thừa Tân không dám thở mạnh.
- Không dám? Ta xem ngươi rất dám a! Nếu như ta lưu lại đạo ý niệm này không ra, có phải tính toán giết học trò của ta hay không?
“Thanh niên” nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng, tựa hồ chỉ cần đối phương nói sai một câu, sẽ trực tiếp giết.
- Ta... không có tính toán động thủ với Trương sư!
Nuốt ngụm nước miếng, Lạc Thừa Tân vội vàng giải thích:
- Tiểu công chúa là ta từ nhỏ nhìn lớn... người nàng thích, coi như ta lỗ mãng, cũng tuyệt không dám đả thương, nếu không tất nhiên sẽ oán trách ta cả đời! Sở dĩ tìm Trương sư... Kỳ thật là muốn cho hắn biết khó mà lui, không nên liên lụy quá sâu, làm công chúa thương tâm...
- Như thế nào, ý của ngươi là, đệ tử của Dương mỗ không xứng với Thánh Nhân Lạc gia các ngươi?
Thanh âm vang lên, mang theo sát khí.
- Ta không phải ý tứ này...
Run rụt thoáng cái, Lạc Thừa Tân vội vàng giải thích:
- Quy củ của gia tộc, Dương sư tất nhiên cũng biết, sự tình tiểu công chúa cùng Trương gia quan hệ thông gia, không có biện pháp sửa đổi... Cuối cùng để cho hai người đều bị thương tổn, còn không bằng quyết định thật nhanh, thừa dịp bọn hắn chưa lâm vào bể tình quá sâu... Liền chấm dứt!
- Không có biện pháp sửa đổi? Là nguyên nhân Lạc gia các ngươi, hay là Trương gia? Nếu như là cái sau, ta đi tìm vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-dao-do-thu-quan/2299141/chuong-2202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.