A Chấp thấy Tô Hoàn Thanh gật đầu, vô cùng cao hứng, vậy nghĩa là một khoảng thời gian nữa, A Thanh sẽ không rời đi. 
“A Thanh, ngươi thật tốt.” A Chấp nắm lấy cánh tay của đối phương, vui vẻ mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền mị hoặc chúng sinh. 
Tô Hoàn Thanh nhìn nụ cười yêu tà tứ mị, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nàng cảm thấy người có dung mạo như thế không giống như có thể ẩn cư lâu dài ở nơi sơn dã. Vẻ đẹp của A Chấp khiến Tô Hoàn Thanh có chút bất an, nàng cho rằng đây là do mệnh cách nghiệp lực của A Chấp ảnh hưởng. Rốt cuộc A Chấp trời sinh thiện lương, cho nên Tô Hoàn Thanh cũng không nghĩ nhiều, cố khắc chế loại cảm giác bất an đó. Bởi vì nàng không nghĩ bản thân sẽ giống thế nhân, cô lập A Chấp. 
“Ngươi cũng là người thiên tính thiện lương.” Tuy rằng ở chung không lâu, nhưng Tô Hoàn Thanh có thể cảm giác được nàng bản tính thuần thiện. 
A Chấp chỉ im lặng cười cười, nàng cũng không phải đối với ai cũng đều tốt. Nàng không nói cho A Thanh biết, nếu gặp người đáng ghét, có đôi khi nàng sẽ ước gì bọn họ bị chính mình khắc chết đi. Tỷ như chuyện dù đã đáp ứng tên du côn vô lại cầu thân, nhưng nàng càng nhìn càng cảm thấy ghét bỏ, chỉ ước cho hắn mau mau chết đi, không nghĩ tới lại ứng nghiệm. A Chấp cho rằng trên người mình có một loại năng lượng tà ác, chỉ cần nàng tâm sinh ác ý thì nó sẽ càng cường đại. Người mà nàng quý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-co/195840/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.