A Chấp lôi kéo Tô Hoàn Thanh trò chuyện, lâu lắm rồi chưa nói nhiều như vậy, đến nỗi nàng cảm giác như cằm mình muốn rơi xuống. Nhưng nàng cũng ngại nói ra điều này vì sợ A Thanh giễu cợt, tuy rằng A Thanh thoạt nhìn cũng không phải người hay giễu cợt. Bất quá cho dù cằm sắp rớt xuống thì A Chấp vẫn muốn nói, vì thế nàng chống cằm tiếp tục trò chuyện. 
Tô Hoàn Thanh thật sự vô cùng ngạc nhiên, nữ tử kia đã nói suốt hai ba canh giờ cũng chưa hề dừng lại, thầm nghĩ A Chấp không thấy mỏi miệng hay sao? Bất quá A Chấp nói cái gì, Tô Hoàn Thanh đều lặng lẽ lắng nghe, cũng ở thời điểm thích hợp khẽ gật đầu. 
Tô Hoàn Thanh tới đây là giữa trưa, đến khi A Chấp nói mệt thì sắc trời đã tối sầm xuống. A Chấp lúc này mới nhớ, mình hẳn là nên đi nấu cơm mới đúng. Nếu không có vị khách bất ngờ này, nàng dự tính hôm nay chỉ ăn một bữa cơm vào buổi trưa sau đó sẽ không ăn nữa. Rốt cuộc tồn lương cũng không còn nhiều, gần đây lại luôn mưa nên nàng không cách nào vào núi. A Chấp vốn không có đất canh tác, vì vậy nàng đã khai hoang một mảnh đất nhỏ ở gần bờ sông, trồng chút rau dưa đỗ đậu. 
Ngày thường nàng vào núi bắt thỏ hoang và những thứ tương tự, một số không bán được sẽ để lại ăn, có thể bán thì sẽ đi lên thị trấn đổi một ít gạo thóc và đồ dùng sinh hoạt. Bất quá không phải lần nào cũng đều có thể bắt được 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-co/195838/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.