Thường Xá vốn tu hành trong Cửu Cung sơn, lần này xuất thủ là vì nghe nói trong Vân Tuyệt cổ địa có bảo vật xuất thế, có thể cải thiện căn cốt tư chất, tăng cường tuổi thọ.
Tư chất của Thường Xá rất bình thường, tuổi tác lại cao, nghe được tin này vô cùng vui mừng, không ngờ không lấy được bảo vật thì thôi, còn chết ở nơi đó.
Người giết hắn là một tán tu nhỏ nhoi.
Sau khi nhận tin Thường Vũ Yên khóc như hoa rơi nước chảy, trực tiếp tới gặp Tây Phong Tử muốn báo thù cho cha.
Tây Phong Tử không dỗ được cô nàng, đành đồng ý cho Thường Vũ Yên lên đường, đương nhiên cũng bố trí cao thủ bảo vệ.
Ngay sau ngày Thường Vũ Yên lên đường, Huyền Sách Sứ đệ thất Dung Thành cũng nhận được một mệnh lệnh, muốn hắn đi theo Thường Vũ Yên, một mặt là bảo vệ, mặt khác là điều tra nơi hạ lạc của bảo vật, nếu chuyện này là thật, cố gắng hết sức mang bảo vật về.
Buổi tối nhận được mệnh lệnh, cả đêm Dung Thành không ngủ.
Trong lòng bỗng có cảm giác mơ hồ, e là nhiệm vụ lần này không đơn giản.
Nhưng hắn lại không biết, trước lúc đó, Ninh Dạ đã nhận được lệnh điều động.
Mệnh lệnh này tới từ khu vực phía đông, muốn y tới kiểm tra tình hình ở Vân Tuyệt cổ địa.
Khi nhận được tin, Ninh Dạ mỉm cười đắc ý.
Có một vị Đông Kỳ Sứ phục vụ cho mình, đúng là chuyện gì cũng thuận tiện hơn nhiều.
Hàn châu.
Lương Nguyệt sơn.
Tổng đà của Thái Âm môn.
Hàn Sương cốc, Băng Tâm trì.
Tân Tiểu Diệp đang đả tọa, hít thở.
Khi Tân Tiểu Diệp thở ra, nước trên ao sẽ đông kết một lớp băng sương mỏng manh.
Còn khi cô hít vào, làn sương băng cũng theo đó tan rã.
Giữa mỗi lần hít thở, nước ao không ngừng biến đổi giữa đóng băng và lưu động, khí lạnh tỏa ra bốn phía, không gian xung quanh như ngưng đọng, chỉ có nước ao vẫn giữ tiết tấu như trước.
Bầu trời bắt đầu có hoa tuyết, từng bông tuyết rơi xuống bả vai của Tân Tiểu Diệp nhưng không tan rã, ngược lại nhảy múa uyển chuyển như tinh linh, từng cánh hoa tuyết chiết xạ ánh mặt trời tỏa hào quang chói mắt, mãi tới lúc cuối cùng ngưng kết lại, lơ lửng giữa không trung.
Mà không hề rơi xuống.
Một cô gái mặt vàng đi xuyên qua không gian như thời gian ngưng đọng này, thấy cảnh tượng đó ban đầu vui vẻ, sau đó lại lo lắng.
Cô nói: “Sư muội, sao muội phải như vậy? Không dùng huyết mạch Sương Xà, Hàn Sương Chi Vũ càng tăng cường, muội càng phải chịu nỗi khổ băng giá.”
Tân Tiểu Diệp lạnh nhạt nói: “Ta là người, không phải yêu.”
Cô gái mặt vàng sắc mặt nghiêm túc: “Đã vào Thái Âm môn là không có phân chia yêu với người. Sư muội cố chấp như vậy là lãng phí thiên phú của bản thân, sư phụ rất không hài lòng.”
Tân Tiểu Diệp lại ngoảnh mặt làm ngơ: “Cho dù không có huyết mạch Sương Xà, cũng không phải không thể giải quyết nỗi khổ do băng giá xâm nhập vào cơ thể. Sau khi sử dụng huyết mạch Sương Xà, lạnh như băng sương, khó mà động tĩnh. Thân là con người, sao có thể vô tình. Ta không muốn diệt trừ nhân tính của bản thân, có chỗ nào sai?”
“Muội đang nói sư phụ không có nhân tính hay sao?”
Tuyết Yêu Hàn Cô Sương, người cũng như tên, tu hành, Băng Tuyết Sương Thiên thần thông, dung hợp huyết mạch Sương Giao, từ lâu đã tu luyện tới mức không còn thất tình lục dục. Chỉ riêng với mấy đệ tử là bà ta đối xử không tệ, nhưng không phải tình cảm mà là do yêu tộc cũng có bản năng bảo vệ trẻ nhỏ.
Yêu tộc vô tình, không trải nghiệm được nhiều quy củ tình cảm của nhân gian, thế nhưng vẫn có bản năng thiên tính bảo vệ đời sau. Chính vì vậy tuy Thái Âm môn tàn nhẫn vô đạo nhưng lại đối xử tốt với con cháu hơn đại đa số tiên môn khác.
Nhưng bọn họ chỉ đối xử tốt với dòng dõi trực hệ của bản thân, chứ chẳng để ý tới đệ tử nhà khác.
Ngoài ra, do bị yêu huyết ảnh hưởng, người trong Thái Âm môn thường có tính cách khác nhau - tính cách của tiên sư nhà khác còn khó đoán chứ Thái Âm môn thường cực kỳ dễ đoán, chỉ cần biết thần thông với yêu huyết của bọn họ là gì, cơ bản là đoán được một phần tích cách của đối phương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]