Chương trước
Chương sau
“Hả?” Lý Trường Hồng híp mắt nhìn Ninh Dạ.  

             Ninh Dạ trả lời: “Ta cần tất cả thủ pháp cơ quan cấm chế của Thiên Tinh môn.”  

             Năm xưa Quân Bất Lạc chỉ diệt Dung gia, nhưng Thiên Tinh môn vẫn còn tồn tại, còn là một trong tam đại tiên môn am hiểu cơ quan cấm chế, ngang với Thiên Cơ môn, Huyền Cơ quan.  

             Ninh Dạ luôn rất hứng thú với thủ pháp của Thiên Tinh môn, bây giờ có cơ hội, đương nhiên phải lợi dụng.  

             Quan trọng là điều này có thể tăng cường năng lực cơ quan ngoài sáng của y.  

             Bây giờ thực lực trong tối của Ninh Dạ hơn xa thực lực ngoài sáng, vì vậy hắn cần luân chuyển thực lực, Quân Bất Lạc cần nhờ y làm việc, đừng trách y chào giá trên trời.  

             Lý Trường Hồng lại không dễ nhả ra: “Có tác dụng không?”  

             Ninh Dạ trả lời: “Nếu Dung Thành đã nói cứ sau một quãng thời gian cần ra tay đóng cấm chế lại, như vậy việc lý giải thủ pháp của hắn sẽ rất cần thiết. Ví dụ như biết hắn sử dụng thủ đoạn gì, có thể biết được khoảng cách đại khái, thậm chí tìm hiểu được phương hướng. Nếu tốt hơn còn có thể tìm ra hoàn cảnh xung quanh vị trí đặt cơ quan... Khi Dung Thành giấu bảo vật, hắn chỉ là tu sĩ cảnh giới Tàng Tượng đúng không? Cảnh giới thấp như vậy nhưng vẫn có thể điều khiển cấm chế từ xa, chuyện này rất khó, e là vị trí giấu bảo vật cũng có điều kiện phối hợp. Cứ như vậy, điều kiện càng nhiều thì mục tiêu lựa chọn càng ít. Còn bây giờ việc chúng ta cần biết là... hắn cần những điều kiện nào.”  

             Lý Trường Hồng đứng thẳng người dậy nói: “Quả nhiên Đông sứ không tìm sai người, ta đi thông báo ngay đây.”  

             Ninh Dạ muốn có cơ quan thuật của Thiên Tinh môn, đây là bí mật trấn môn của người khác.  

             Chẳng qua Ninh Dạ không thể lấy được, còn với Quân Bất Lạc lại không phải việc gì khó.  

             Mười ngày sau, tất cả cơ quan thuật của Thiên Tinh môn mà Ninh Dạ muốn biết đều đã tới tay y.  

             Ninh Dạ không hỏi kết cục của Thiên Tinh môn.  

             Chẳng qua chỉ là nghe lời thì không chết, không nghe lời thì diệt sạch cả môn phái.  

             Y không muốn hỏi, chỉ có điều trong lòng vẫn có cảm giác bất đắc dĩ như bịt tai trộm chuông.  

             ————————————————  

             Mấy ngày sau, Ninh Dạ không còn nhàn nhã nữa mà bận rộn hẳn lên.  

             Cuối cùng cũng có thể công khai nghiên cứu cơ quan cấm chế, Ninh Dạ cảm thấy như trở lại những ngày tháng ở Thiên Cơ sơn.  

             Đạo về cơ quan của Thiên Tinh môn khác hẳn của Thiên Cơ môn. Cơ quan của Thiên Cơ môn theo đuổi chân lý của thiên địa tự nhiên, đi theo con đường đại đạo tự nhiên. Thiên Tinh môn lại đi ngược đường, dùng lực lượng của tu sĩ, đạo về pháp thuật, chú tâm vào phù lục.  

             Điều này khá giống thủ đoạn của Ninh Dạ trong giao dịch hiện tại - đa số cơ quan của Ninh Dạ sử dụng phù lục, tăng cường hiệu quả.  

             Nhưng y là bất đắc dĩ buộc phải dùng cách này để thay thế, Thiên Tinh môn lại chuyên tu theo hướng này.  

             Chuyện này giúp cho Ninh Dạ hưởng lợi không ít.  

             Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã vài tháng.  

             Có lẽ biết còn cần nghiên cứu, Quân Bất Lạc không thúc ép y.  

             Ngược lại một loạt những người khác không nhịn nổi nữa.  

             Hôm nay Ninh Dạ còn đang nghiên cứu, một cái đầu nho nhỏ từ dưới đất chui lên.  

             Là Thiên Cơ.  

             “Sao ngươi lại đến đây?” Thấy Thiên Cơ, Ninh Dạ cười nói.  

             Sau khi rời khỏi Cửu Cung sơn, Ninh Dạ để Thiên Cơ ở lại với Trì Vãn Ngưng, đồng thời cũng đảm nhiệm chức trách sứ giả liên hệ với Mộc Khôi tông.  

             Vừa gặp mặt Ninh Dạ, Thiên Cơ đã ấm ức nói: “Lần này ngươi chạy ra ngoài tới gần nửa năm, ta chán muốn chết rồi này.”  

             “Đây không phải lý do ngươi chạy tới đây tìm ta.”  

             “Người của Mộc Khôi tông tới tìm ngươi” Thiên Cơ hừ một tiếng.  

             “Có chuyện gì?”  

             “Bọn họ tìm ra nơi ngươi muốn rồi.”  

             “Hành động nhanh lắm, ở đâu?”  

             “Vân Tuyệt cổ địa.”  

             “Chiến trường thượng cổ? Đúng là nơi lý tưởng. Nhưng hình như chỗ đó bị khai phá gần hết rồi, đâu có gì đặc sắc?”  

             Thiên Cơ nói: “Vân Tuyệt cổ địa quanh năm bị sương mù bao phủ, nơi đâu cũng có nguy hiểm, ít người qua lại. Từng có lời đồn, trong đó có đại năng lưu lại bảo vật, có lẽ còn có thứ gì do mảnh vỡ Thiên Cơ điện biến thành, nhưng chỉ là lời đồn, chưa được kiểm chứng.”  

             Ninh Dạ hừ lạnh: “Đúng. Cô ta cũng có thể coi là kẻ cầm đầu trong chuyện hãm hại sư môn của ta, cô ta mà không chết thì chuyện này chưa xong được. Cũng đã đến lúc giải quyết cô ta. Dẫn cô ta tới Vân Tuyệt cổ địa, giải quyết cho xong đi.”  

             “Được!”  

             Sau khi bảo Thiên Cơ đi, Ninh Dạ trực tiếp tới gặp Lý Trường Hồng.  

             Đêm hôm đó, bọn họ nói chuyện rất lâu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.