Chương trước
Chương sau
Hắn biết rõ mình khốn kiếp như thế nào, nhưng còn biết rõ hơn mình có vốn liếng để khốn kiếp như vậy. Thậm chí ngay cả Hà Sinh Mặc, khi dạy bảo Hà Nguyên Thánh, câu hắn nói nhiều nhất là: “Không sợ ngươi gây sự, chỉ sợ ngươi trêu vào người không nên trêu chọc.”  

             Vì vậy Hà Nguyên Thánh khác với đại đa số đám đệ tử con ông cháu cha khác, trước khi làm việc không quan tâm tới có nên làm hay không, chỉ cần biết có thể làm hay không.  

             Chỉ cần chọc vào được, vậy thì trêu chọc tùy ý.  

             Với địa vị của hắn, tối thiểu thì trong Mặc châu này có quá ít người hắn không chọc nổi.  

             Dù vậy, sau khi biết Ngự Phong Thượng Tiên gì đó, hắn vẫn hỏi Minh Tứ Dã trước, xem có đánh thắng hay không. Có thể thấy sau bề ngoài hung hăng càn quấy đó, hắn vẫn có chừng mực nhất định. Chỉ có điều chừng mực này bị vẻ ngoài càn quấy của hắn che giấu, không ai biết.  

             Còn Ngự Phong Thượng Tiên, đương nhiên bảo hắn đi là không thành vấn đề!  

             Nhưng đâu có uy phong bằng trực tiếp đánh văng người ta ra ngoài?  

             Ngày ngày ở nhà bị cha đánh chửi, hiếm khi được ra ngoài, đương nhiên phải thể hiện uy phong rồi.  

             Cũng may cuối cùng hắn không kịp làm như vậy.  

             Ngay lúc hắn định xông vào, Ngự Phong Thượng Tiên đã nhận được tin, bước ra khỏi phòng. Thấy đám người Hà Nguyên Thánh, Minh Tứ Dã, hắn lập tức biến sắc, trực tiếp quỳ rạp xuống đất: “Ngự Phong tham kiến Hà đại thiếu gia, Minh Kiếm Quân, Lao đại nhân, Ninh tuần tra viên.”  

             Tên này cũng là kẻ tai thính mắt sáng, thậm chí còn nhận ra cả Ninh Dạ, khiến Ninh Dạ đánh giá hắn cao hơn một chút.  

             Hà Nguyên Thánh lại rất bất mãn: “Ngươi chạy ra ngoài làm gì? Ta còn chưa vào đánh ngươi cơ mà.”  

             Ngự Phong Thượng Tiên kia chẳng cần mặt mũi, nghe hắn nói vậy còn trả lời: “Hà đại thiếu gia muốn đánh ta? Dễ thôi dễ thôi, để lão già này đi vào, chuẩn bị tư thế cho đại thiếu gia đá, ngài muốn đá vào đâu xin cứ nói.”  

             Ninh Dạ không khỏi bật cười: “Người này đúng là thú vị.”  

             Lao Huyền Minh lại không lấy làm lạ: “Hắc Bạch thần cung ta xưng tôn tại Mặc châu, muốn sống sót dưới cánh chim của Hắc Bạch thần cung, đương nhiên phải thức thời một chút. Những kẻ không biết thời biết thế thường chết cả rồi.”  

             “Cái này thì đúng, ví dụ như Thiên Cơ môn, ví dụ như Liệt Khuyết môn, ví dụ như môn phái của cô nàng Ngọc Lưu Hương kia.” Ninh Dạ gật đầu nói.  

             Xem biểu hiện của đối phưng, Thiên Cơ môn... đúng là không biết thời biết thế.  

             Bên này, Hà Nguyên Thánh thấy hắn thức thời như vậy ngược lại chẳng còn hứng thú, phất tay nói: “Thôi vậy, bỏ qua, cút đi!”  

             Ngự Phong Thượng Tiên như được đại xá, nhấc chân bỏ đi.  

             Ninh Dạ thấy hắn định bay đi, đột nhiên trong lòng hơi động: “Đợi đã, ngươi quay lại đây.”  

             Ngự Phong Thượng Tiên vừa quay người, nghe y nói vậy thân thể run lên một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Ninh Dạ, mỉm cười nói: “Ninh tuần tra viên?”  

             Ninh Dạ nhìn hắn: “Ngươi là trưởng lão của Liệt Phong môn?”  

             “Đúng vậy, tiểu nhân là.”  

             “Cảnh giới gì?”  

             “Vạn Pháp trung kỳ.”  

             “Ồ, cũng có thể coi là không tệ.” Ninh Dạ gật đầu: “Tạm thời ngươi đừng đi, ở lại bên cạnh ta, sau này có lẽ có chỗ dùng tới ngươi.”  

             Nếu Ngự Phong Thượng Tiên này thức thời như vậy, Ninh Dạ chẳng hề khách khí sai khiến hắn.  

             Hà Nguyên Thánh lấy làm lạ: “Ngươi giữ hắn lại làm gì?”  

             Ninh Dạ tức giận trả lời: “Ngươi đi chơi gái phần ngươi đi, quan tâm tới việc của ta làm gì?”  

             Câu trả lời này không hề kính trọng, làm cho mọi người giật nảy mình, thậm chí cả Minh Tứ Dã và Lao Huyền Minh cũng kinh ngạc nhìn hắn, Ngự Phong Thượng Tiên còn sợ tới mức run rẩy.  

             Hà Nguyên Thánh lại không tức giận, chỉ ngạc nhiên nhìn Ninh Dạ: “Thằng nhãi nhà ngươi gần đây vênh váo nhỉ? Dám nói với ta như vậy?”  

             Ninh Dạ trả lời: “Ngươi làm lỡ dở hành trình của ta, sắp lỡ cả đại sự của thần cung rồi, bây giờ ta chỉ muốn mời ngươi mau vào mau ra, lên đường cho sớm.”  

             Hai mắt Hà Nguyên Thánh híp lại: “Mau vào mau ra, lên đường cho sớm? Ngươi đang cười ta hay đang trù ta?”  

             Ninh Dạ không nhường nửa bước, nhìn thẳng vào Hà Nguyên Thánh: “Nếu ngươi còn để chậm trễ, không khéo ta còn phải đánh ngươi một trận!”  

             Cái gì?  


             Lao Huyền Minh lấy làm lạ nhìn Ninh Dạ: “Thế này là sao?”  

             Ninh Dạ mỉm cười: “Có lẽ Hà đại thiếu gia cho rằng ta nói có lý, vì vậy nghe lời ta lần này.”  

             Ngươi đang nói đùa đấy à? Hà Nguyên Thánh là người chịu nói lý từ bao giờ?  

             Nhưng thấy Ninh Dạ không muốn nói, Lao Huyền Minh cũng không tiện hỏi nhiều. Ánh mắt mọi người nhìn về phía y có vẻ khá kỳ quái, thậm chí ngay cả Phong Ngọc Yên cũng hết sức ngạc nhiên nhìn y, không nghĩ nổi rốt cuộc chuyện vừa rồi là sao.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.