Phong Ngọc Yên kiêu ngạo hất cằm: “Từ lâu đã nghe Hoa Giang thành có nhiều mỹ nhân tuyệt thế, ta cũng muốn tới xem xem rốt cuộc họ có phong thái ra sao.
...
Tiểu nha đầu nhà ngươi thật quá đáng!
Thấy bọn họ hạ dần xuống thành, Ninh Dạ đứng trong hư không, sắc mặt âm trầm như nước.
Lao Huyền Minh cũng rất không vui như y, cả giận nói: “Hai tên khốn kiếp tùy tiện làm bậy, ngươi nói xem vì sao chúng ta lại gặp phải hai tiểu tổ tông này.”
Ninh Dạ hừ lạnh: “Nếu cứ để bọn họ vừa đi vừa chơi đùa như vậy, không khéo khi chúng ta tới Nam Thủy thì mọi chuyện xong xuôi cả rồi.”
“Đúng vậy, nếu để con ả Công Tôn Điệp kia chạy mất...” Nghĩ tới Công Tôn Điệp, mối hận của Lao Huyền Minh lại trỗi dậy, không khỏi bật thốt lên: “Thật muốn đánh cho tên khốn kiếp Hà Nguyên Thánh một trận.”
Lời này có phần quá đáng, đám tu sĩ thuộc hạ bên cạnh cùng cúi đầu, giả bộ không nghe thấy.
Đôi mắt Ninh Dạ lại sáng lên: “Đánh hắn à? Cũng là cách hay.”
Lao Huyền Minh nói xong câu này cũng tự thấy hối hận, nghe xong câu nói của Ninh Dạ còn bị dọa cho nhảy dựng lên: “Ninh huynh đệ, ngươi không định làm thật đấy chứ?”
Rất có thể Ninh Dạ sẽ trở thành Huyền Sách Sứ, vì vậy Lao Huyền Minh đổi sang gọi y là huynh đệ.
“Muốn dẹp giặc ngoài thì phải bình ổn bên trong trước đã, người xưa nói không sai. Ta thấy tên Hà Nguyên Thánh này cần được dạy dỗ một trận.” Ninh Dạ đã nói âm trầm.
Lao Huyền Minh ngạc nhiên nhìn sắc mặt của Ninh Dạ, trong lúc nhất thời chỉ thấy mình lại không thể hiểu được người này.
Cẩm Tú lâu là một trong những kỹ viện nổi tiếng nhất Hoa Giang thành.
Hoa khôi là một nữ tu Hoa Luân, tên là Ngọc Lưu Hương, nghe nói từng đắc tội với Hắc Bạch thần cung nên bị giết sạch cả nhà, bản thân cũng bị bán vào kỹ viện, bị người khác luân phiên lăng nhục.
Đương nhiên thứ ‘hàng xa xỉ’ như vậy thì phàm nhân bình thường cũng chẳng thể hưởng dụng, không có thực lực và địa vị nhất định thì không thể trở thành khách quý sau màn.
Sau khi Hà Nguyên Thánh vào Hoa Giang thành, hắn đi thẳng tới Cẩm Tú lâu, luôn miệng muốn gặp Ngọc Lưu Hương: “Nghe nói chỗ các ngươi có cô nàng tên là Ngọc Lưu Hương, thân có dư vị, dưới lại lưu hương, hôm nay thiếu gia ta muốn thưởng thức một phen.”
Tú bà sợ hãi nghênh tiếp: “Lưu Hương cô nương đang đãi khách, muốn gặp cô ấy phải hẹn trước, còn phải đốt hương tắm rửa mới có thể hòa âm cầm sắt, cùng hưởng phong nguyệt...”
Hà Nguyên Thánh vung cánh tay mập: “Đâu ra lắm chuyện như vậy, đuổi khách khứa đi là được rồi mà? Ta không cần thưởng hoa thưởng nguyệt gì với cô ta, chỉ cần cưỡi cô ta thôi.”
Tú bà nghe vậy ngơ ngác.
Khách khứ tới đây rất nhiều, cũng rất nhiều người muốn gặp Ngọc Lưu Hương, đa phần là tài tử phong lưu, ai nấy phong thái đường hoàng, có một số người muốn gặp Ngọc Lưu Hương không phải vì muốn phong lưu với cô nàng mà muốn chơi trò phong nhã, thưởng thức tình thú.
Đương nhiên không phải tú bà chưa từng thấy loại người như Hà Nguyên Thánh, vì vậy nói tiếp: “Lưu Hương cô nương đang chiêu đãi Ngự Phong Thượng Tiên, không đuổi được.”
“Ngự Phong Thượng Tiên?” Hà Nguyên Thánh quay sang nhìn Minh Tứ Dã: “Trong Hắc Bạch thần cung có ai có danh hiệu như vậy không?”
Minh Tứ Dã cười: “Hắc Bạch thần cung thì không, nhưng Liệt Phong môn có một người, cũng là Vạn Pháp.”
“Có lợi hại bằng ngươi không?”
“Không.” Minh Tứ Dã trực tiếp trả lời: “Nhưng có lợi hại hơn ta cũng chẳng sao. Đại thiếu gia cứ nói một câu, bảo hắn quỳ gối chịu đòn thì hắn tuyệt đối không dám đứng.”
Hà Nguyên Thánh cười ha hả: “Không sai! Không sai!”
Tú bà nghe vậy kinh ngạc, đây là thiếu gia nhà ai mà lợi hại như vậy?
Nhưng bà ta vẫn run rẩy nói: “Hay là để lão nô vào thông báo cho thượng tiên một tiếng.”
“Thông báo làm gì? Cứ đi thẳng vào là được.” Hà Nguyên Thánh mất kiên nhẫn nói.
Nói đoạn, hắn dẫn người định xông thẳng vào.
Tú bà kinh hãi: “Không được!”
Ngay cả Phong Ngọc Yên ở bên cạnh cũng không nhìn nổi: “Hà Nguyên Thánh, nghe ta nói này, có phải ngươi hung hăng quá rồi không? Tốt xấu gì thì người ta cũng là trưởng lão của một môn phái.”
Hà Nguyên Thánh lại chẳng hề e sợ: “Nực cười, ta vốn là loại con ông cháu cha đấy, không hung hăng càn quấy sao gọi là con ông cháu cha được? Ngươi đừng bảo ta càn quấy thì không tốt, dễ đắc tội với người gì gì đó, mấy đạo lý đó ta đều hiểu.”
Một số sai lầm, trước khi phạm phải chưa chắc đã không biết là sai lầm, mà là vì phạm vào nó sẽ khiến bản thân rất vui vẻ.
Thành thật mà nói, Ninh Dạ sợ nhất là gặp phải người như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]