Chương trước
Chương sau
Ban ngày huyên náo qua đi, màn đêm chậm rãi buông xuống.  

             Phủ đặc sứ.  

             Tần Thì Nguyệt và Ninh Dạ ngồi đối diện nhau.  

             Trên bàn đặt hai túi giới tử, chính là tài nguyên trao đổi lúc trước.  

             Nhưng lần này là Ninh Dạ muốn đổi đồ lại.  

             Tần Thì Nguyệt gõ nhẹ lên bàn, ngón tay xoay chén trà: “Chúng ta đã dùng mất một phần tài nguyên trong này, trao đổi như vậy là ngươi chịu thiệt.”  

             “Vì vậy ta cũng bớt đi một phần, trao đổi công bằng thôi.” Ninh Dạ cười đáp.  

             “Trong số này có thứ gì đó rất quan trọng đối với ngươi?” Tần Thì Nguyệt đổi sang cách nói khác.  

             Cho dù Ninh Dạ cố tình che giấu, Tần Thì Nguyệt vẫn phát hiện trong những yêu cầu mà Ninh Dạ đưa ra, thứ thật sự quan trọng là đổi lại tài nguyên giao dịch lúc trước.  

             “Chỉ là một số tài nguyên tu luyện.” Ninh Dạ trả lời.  

             Tần Thì Nguyệt lại khẽ lắc đầu: “Mấy lời nói dối này chẳng nghĩa lý gì với ta. Tuy ngươi yêu cầu đổi lại toàn bộ nhưng ngươi bỏ bao nhiêu tâm huyết ra tra xét nội tình của ta, chứng tỏ chắc chắn trong này có thứ rất quan trọng đối với ngươi. Nếu là tài nguyên bình thường có thể thay thế được, ngươi đã chẳng tới tìm ta, vì vậy thứ này không thể thay thế. May mà trong lần trao đổi này tuy có không ít tài nguyên rất quý giá nhưng đại đa số có thể tìm được từ nơi khác. Ngược lại có vài món không dễ kiếm ra.”  

             “Ồ? Ví dụ như?”  

             “Mảnh vỡ Thiên Cơ điện.” Tần Thì Nguyệt trả lời.  

             Ninh Dạ cười nói: “Hình như ngươi hiểu lầm rồi, đây có phải tài nguyên hiếm có gì đâu, vốn có rất nhiều mảnh vỡ mà.”  

             “Nhưng không có mảnh vỡ tương đồng.”  

             “Cũng có quả trứng nào giống hệt nhau đâu, mỗi quả trứng có tính chất riêng mà.”  

             “Hay chúng ta có thể thử cách này xem?” Tần Thì Nguyệt áp sát vào Ninh Dạ, dưới bóng đêm cái đầu trọc tỏa sáng lập lòe: “Chúng ta trao đổi tất cả, trừ mảnh vỡ Thiên Cơ điện nhé. Ngươi thấy sao? Đằng nào ngươi cũng có cần nó đâu?”  

             Ninh Dạ nhe răng mỉnh cười: “Ngươi chắc chắn chứ? Không thành vấn đề, ta cũng bớt một chút tài nguyên trong đó nhé? Ngưng Huyết quả thì sao?”  

             Tần Thì Nguyệt trầm mặt: “Ngưng Huyết quả là đặc sản của Liệt Châu ta, cứ trăm năm mới kết quả một lần, mỗi lần chỉ mười viên, tinh xảo như được ông trời chế tạo, là căn cơ cực tốt cho việc luyện thể. Thứ này do quý môn dùng Không Thanh thạch đổi lấy, mảnh vỡ Thiên Cơ điện làm sao sánh được?”  

             “Nhưng các ngươi đã dùng Không Thanh thạch rồi.” Ninh Dạ giang hai tay: “Nếu ngươi muốn bớt đồ của ta thì ta đành phải bớt đồ của ngươi thôi. Mặc cả giá trị với ta ư? Tần đặc sứ, như lời ngươi nói, ta hao bao tâm tư như vậy chỉ muốn giao dịch công bằng với ngươi một lần, ngươi lại điều tra căn cơ của ta, có ổn không?”  

             “Ngươi còn rút máu bảo bối của ta!”  

             “Dù sao cũng phải có thêm chút lơi lộc chứ, ta có làm gì quá đáng đâu.” Ninh Dạ vỗ túi giới tử: “Ít nhất giao dịch lần này là giao dịch công bằng, đúng không?”  

             Tần Thì Nguyệt nhìn y, đột nhiên cười hì hì: “Tuy ngươi ngậm mồm rất chặt, nhưng ta vẫn nghe ra, ngươi không muốn từ bỏ.”  

             “Ngươi cắt xén bất cứ thứ gì, ta cũng không muốn từ bỏ.” Ninh Dạ trả lời.  

             Tần Thì Nguyệt nghiêm mặt: “Tùy ngươi nói thế nào thì nói, đằng nào thì ta vẫn nghi ngờ ngươi, như vậy mới công bằng.”  

             “Công bằng thật sự là kẻ thắng khống chế tất cả.” Ninh Dạ không lùi nửa bước: “Tần đặc sứ, ngươi đã đạt được mục đích của mình, đừng gây thêm rắc rối.”  

             Tần Thì Nguyệt hất cằm kiêu ngạo: “Nhưng ta không thích thủ đoạn hoàn thành mục đích như vậy. Người trong Cực Chiến đạo, muốn gì thì tự mình đi lấy, không cần kẻ khác bố thí.”  

             “Vì vậy ngươi liên tục thăm dò ta? Ngươi cảm thấy thất bại khi đấu với ta một lần nên cố gắng tra xét gốc gác của ta để thỏa mãn chính mình?” Ninh Dạ cười lạnh.  

             “Đúng!” Tần Thì Nguyệt không hề do dự đáp trả.  

             Đây chính là mục đích của cô nàng.  

             Rất nhiều lúc, người trong Cực Chiến đạo chỉ làm việc chỉ vì niềm vui của bản thân.  

             Tần Thì Nguyệt là người của Cực Chiến đạo, đã quen với phong cách này, cho dù cô ta là cố vấn của Trấn Bắc vương phủ, cũng không thể chấp nhận chuyện thua dưới tay đối thủ.  

             Vì vậy tuy lần này Cực Chiến đạo không chịu thiệt nhưng Tần Thì Nguyệt lại rất không vui.  


             “Không sao. Đằng nào thì đại cục cũng đã định, chuyện còn lại chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, đối với ta nó không quan trọng. Nhưng dù sao mục đích chuyến đi lần này của đặc sứ vẫn là Ngọc Hoàng Cốt, không thể hoàn thành mục đích này, tuy không tổn hại gì nhưng vẫn có khiếm khuyết, đúng không?”  

             “Ngươi tìm được Ngọc Hoàng Cốt ư?”  

             “Nếu đặc sứ phối hợp thì có thể.”  

             Tần Thì Nguyệt đẩy túi giới tử một cái: “Giao dịch hoàn thành.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.