Chương trước
Chương sau
Cùng lúc đó, trên chín tầng mây.  

             Tri Vi giới và đầu của Khâu Mộng Sơn đang trong tay Lưu Vân Tiên Tôn.  

             “Sao nào, sư phụ, con không lừa người chứ?” Cố Tiêu Tiêu đương đương tự đắc.  

             “Hừ, coi như các ngươi có bản lĩnh.” Lưu Vân Tiên Tôn tiện tay trả Thiên Cơ côn cho Cố Tiêu Tiêu.  

             Cố Tiêu Tiêu giao cả Thiên Cơ côn và túi giới tử nhận được ở chỗ Nhạc Tâm Thiện cho Công Tôn Điệp: “Đây, cho sư phụ chỗ này. Cô về nói với người, cám ơn người đã làm tất cả cho Tiêu Tiêu. Tuy bây giờ Tiêu Tiêu đã là môn hạ Vạn Hoa cốc, nhưng Tiêu Tiêu là đồ đệ của người, trước đây là, sau này cũng vẫn là, vĩnh viễn không bao giờ quên ân đức của sư phụ đã dẫn ta nhập môn.”  

             Nói đến đây, giọng cô đã hơi nức nở.  

             “Ta sẽ...” Công Tôn Điệp cười duyên vài tiếng: “Vậy bản cô nương rút lui trước.”  

             Nói xong cười ha hả bay đi.  

             Nhìn theo bóng lưng Công Tôn Điệp đi khỏi, Cố Tiêu Tiêu nhìn sang phía Lưu Vân Tiên Tôn: “Sư phụ, con nói vậy, ngài không tức giận chứ?”  

             “Sao lại tức giận cơ chứ?” Lưu Vân Tiên Tôn nhìn đệ tử đầy trìu mến: “Có tình có nghĩa mới phải chứ. Chỉ cần con đừng vì Thiên Cơ môn mà quên mất bản thân còn là đệ tử Vạn Hoa cốc, thế là được!”  

             Cố Tiêu Tiêu lau nước mắt: “Đệ tử sẽ tuyệt đối không quên.”  

             DIệu Pháp Thiên bên cạnh đã hừ một tiếng: “Nếu có một ngày Vạn Hoa cốc và Thiên Cơ môn giao chiến thì sao? Ngươi định giúp ai?”  

             Cố Tiêu Tiêu biến sắc kêu lên: “Sẽ không đâu! Ta sẽ không để chuyện đó xảy ra!”  

             Lưu Vân Tiên Tôn hung hăng trừng mắt với DIệu Pháp Thiên: “Đừng nói mấy lời ngu ngốc đó!”  

             Trước đây Cố Tiêu Tiêu vẫn luôn trưởng thành dưới sự che chở của Thiên Cơ môn, bây giờ bắt cô lựa chọn như vậy, chỉ khiến cô phản cảm.  

             Nếu muốn một người thật sự quy thuận, dẫu sao cũng cần thời gian.  

             Hơn nữa Thiên Cơ môn đã diệt vong, đối tượng thù hận của bọn họ là Hắc Bạch thần cung, có tư cách gì mà uy hiếp Vạn Hoa cốc chúng ta?  

             Lo lắng vô vị!  

             “Cái gì? Ninh Dạ yêu cầu Giám Sát đường xuất thủ?” Lạc Cầu Chân đứng bật dậy: “Hắn muốn tra Ngọc Hoàng Cốt và Khâu Mộng Sơn, liên quan gì tới Giám Sát đường chúng ta?”  

             Tây Giang cúi đầu đáp lời: “Hắn nói tìm người chứ không phải chiến đấu, cần người có kinh nghiệm làm việc. Giám Sát đường sở trường là lục soát, thích hợp nhất để làm việc này.”  

             “Tên khốn kiếp này, rõ ràng định nhân cơ hội gây sự với chúng ta!” Lạc Cầu Chân hiểu, Ninh Dạ đang chĩa mũi giáo vào mình.  

             Chuyện xảy ra trong ngày hôm nay quá mức ly kỳ, từng chuyện diễn ra nối tiếp nhau, khiến người ta khó lòng ứng phó.  

             Dẫu là Lạc Cầu Chân cũng không thể đoán được Ninh Dạ đã làm gì trong chuyện này.  

             Nhưng hắn biết, mệnh lệnh hiện giờ tuyệt đối là nhắm vào bản thân.  

             Ninh Dạ muốn xuống tay với mình!  

             Nhưng bây giờ Ninh Dạ đang cầm ‘Thượng phương bảo kiếm’, Lạc Cầu Chân không thể không nghe mệnh lệnh của y.  

             Lúc này Lạc Cầu Chân suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi dẫn người của Giám Sát đường sang.”  

             “Ta ư?” Tây Giang ngạc nhiên.  

             Sao hắn còn không hiểu Lạc Cầu Chân định làm rùa đen rụt đầu, đẩy mình ra ngoài chịu chết.  

             Trong lòng thầm phẫn nộ nhưng không thể làm được gì, đành nói: “Ta mà đi thì nên làm thế nào?”  

             “Nghe hắn dặn dò mà làm việc, không nên tự quyết.” Lạc Cầu Chân nói.  

             Tuy đẩy Tây Giang ra làm kẻ chết thay nhưng Lạc Cầu Chân không định để hắn chết như vậy, ít nhất không để hắn tự cho mình thông minh rồi bị bẫy chết.  

             Nghe lời chính là cách giải quyết tốt nhất.  

             Nghe hắn nói như vậy, Tây Giang cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vâng!”  

             Chỉ cần ngươi không bắt ta đối đầu với Ninh Dạ là được.  

             Ngay sau đó hắn dẫn người tới Chấp Tử thành.  

             Nhưng đến Chấp Tử thành lại không gặp được Ninh Dạ.  

             Người tiếp đón hắn là Dương Nhạc.  

             “Ninh tuần tra viên tự có quyết định của người, làm gì tới lượt ngươi hỏi?” Dương Nhạc cười lạnh.  

             Tây Giang hít sâu một hơi, cố nặn thành một nụ cười: “Nếu vậy, tại hạ đi đây!”  

             Nói xong không hề ngừng bước, trực tiếp dẫn người bỏ đi.  

             Thấy hắn đi, Dương Nhạc cười lạnh: “Hừ, con chó vô dụng.”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.