Chương trước
Chương sau


Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ lại là người của Yên Vũ lâu?

Các đại tiên môn luôn cài cắm gián điệp vào nhau, nhưng đa số là Hoa Luân trở xuống, rất ít cấp bậc Vạn Pháp, nhưng không phải tuyệt đối không có.

Có điều không ai ngờ Công Tôn Dạ lại là người của Yên Vũ lâu.

Còn đối với Yên Vũ lâu, khiến Công Tôn Dạ bại lộ vì Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cũng rất đáng giá.

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm tức giận gào thét: “Khốn kiếp!”

Cùng xuất thủ đánh về phía Công Tôn Dạ.

Lạc Đông Du lại cười ha hả: “Cút ra ngoài!”

Mây gió xoay chuyển, hắn lại chủ động trục xuất mọi người ra ngoài Tri Vi giới, nhưng vừa xuất hiện đã thấy mưa máu đầy trời.

Nhạc Tâm Thiện kinh hãi: “Thị Huyết chú?”

Lạc Đông Du chó chết, còn phối hợp với Khâu Mộng Sơn, không ngờ lại đẩy mình vào Thị Huyết chú của Khâu Mộng Sơn.

Chú pháp này cực kỳ ác độc, không những tổn thương nguyên thần mà còn có thể cưỡng ép thay đổi sở thích của con người, hóa thành thích ăn thịt người. Nhạc Tâm Thiện không muốn trở thành cuồng ma ham ăn thịt người, ánh sáng hắc bạch hiện ra, bạch quang rực rỡ bảo vệ bốn phương. Nhưng cho dù thế vẫn có vài đệ tử Hắc Bạch thần cung trúng chiêu, ai nấy kêu gào thảm thiết.

Phong Đông Lâm vung ống tay áo, ầm ầm ầm đánh lên đám đệ tử kia, lập tức giết chết bọn họ, giọng điệu trầm trọng: “Thế này tốt hơn cho họ.”

Thật ra hắn không giải thích thì mọi người cũng hiểu, đã trúng Thị Huyết chú, có là người cũng trở thành ma.

Nhưng cứ như vậy, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Khâu Mộng Sơn mang theo Tri Vi giới, đã bỏ trốn mất dạng, có đuổi cũng không kịp.

Nhạc Tâm Thiện nổi giận không nhịn nổi: “Khốn kiếp!”

Lần này ra tay không những không cướp được Ngọc Hoàng Cốt ngược lại còn khiến Công Tôn Dạ trộm mất Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, có thể tưởng tượng trong lòng phẫn nộ tới mức nào.

Cũng may ít nhất Ngọc Hoàng Cốt đã tới tay.

Phong Đông Lâm nhìn Ngọc Hoàng Cốt trong tay Tần Thì Nguyệt: “Của chúng ta.”

Tần Thì Nguyệt ngạo nghễ ngẩng đầu lên: “Trong điều kiện ta đã đàm phán với Ninh Dạ chỉ nói sẽ giúp các ngươi mai phục đối phó với Yên Vũ lâu chứ không nói sẽ ra tay cướp Ngọc Hoàng Cốt giúp các ngươi. Hắc Bạch thần cung không tự lấy được Ngọc Hoàng Cốt, chuyện này không nằm trong giao dịch.”

“Hả?” Ánh mắt Nhạc Tâm Thiện lạnh lùng nhìn Tần Thì Nguyệt.

Nữ nhân kia lại hoàn toàn không sợ hãi, Đồ Thiên Quân hừ lạnh một tiếng, xoay lưỡi rìu đỏ máu, cho dù đối mặt với năm vị Thiên Cương cùng một lúc, chiến ý của y vẫn bốc lên bừng bừng.

“Hay là để thuộc hạ.” Ninh Dạ đã đi tới.

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm thầm ngạc nhiên nhưng không ngăn cản.

Ninh Dạ đi tới bên cạnh Tần Thì Nguyệt rồi nói: “Ngươi biết mình đã nuốt Phần Tâm đan.”

“Đúng, nhưng so với Ngọc Hoàng Cốt, cái mạng của Tần Thì Nguyệt chẳng là gì.” Tần Thì Nguyệt mỉm cười yêu kiều đáp lời.

Ý là dẫu thịt nát xương tan vì Cực Chiến đạo, cô nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Ninh Dạ mỉm cười: “E là ngươi có chết cũng vô ích. Ngươi tưởng ngươi lấy được Ngọc Hoàng Cốt thật à?”

Tần Thì Nguyệt ngớ người, Đồ Thiên Quân lạnh nhạt nói: “Trong hộp có khí tức của Ngọc Hoàng Cốt, Khâu Mộng Sơn không lừa được vương.”

“Chỉ cần chịu chi một chút, mài ít mảnh vụn là có khí tức của Ngọc Hoàng Cốt.”

Tần Thì Nguyệt mở hộp, phát hiện bên trong chỉ có phấn ngọc màu xanh, không còn gì khác.

Tần Thì Nguyệt đờ ra một chút rồi bật cười: “Đám người này đúng là gian xảo.”

Ánh mắt hung ác của Nhạc Tâm Thiện đã chuyển sang Ninh Dạ: “Kế hoạch của ngươi thất bại rồi!”

Tuy nói người phụ trách xuất thủ chính là bản thân bọn Nhạc Tâm Thiện, thế nhưng nếu kế hoạch đã thất bại, dẫu sao cũng phải có người gánh tội.

Nếu kế hoạch đã do Ninh Dạ thiết lập, như vậy y cũng phải chịu trách nhiệm.

Ninh Dạ lại chẳng lạ gì phong cách của Nhạc Tâm Thiện, vì vậy nói thẳng: “Còn chưa thất bại.”

“Hả?” Mọi người cùng nhìn về phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ mỉm cười, bấy giờ mới nói với Tần Thì Nguyệt: “Chỉ cần bắt được Yên Vũ lâu, đồ đã mất cũng sẽ trở lại.”

“Làm sao bắt được? Giờ bọn chúng đã chạy rồi!” Tần Thì Nguyệt khinh thường.

Ninh Dạ khẽ lắc đầu: “Bọn chúng sẽ không chạy, đừng quên trên Lưỡng Nghi Càn Khôn tán còn có cấm chế, bọn chúng buộc phải tìm ra cách phá giải cấm chế. Cũng rất may là, vừa hay ta để lại chút hậu chiêu...”

‘‘Hậu chiêu thế nào?’‘ Mọi người đồng thanh hỏi.

Ninh Dạ mỉm cười: “Sau khi nhận được Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, để kế sách được chu toàn, ta đã hạ cấm chế trên đó. Chỉ cần không rời khỏi phạm vi Mặc châu, cho dù nó ở đâu ta cũng có thể biết được.”

Còn có chuyện này, mọi người vui mừng.

Phong Đông Lâm nhíu mày: “Thực lực của ngươi còn kém, cấm chế rất dễ bị giải trừ.”

“Điều kiện là bọn chúng biết chuyện này.” Ninh Dạ cười đáp.

Lưỡng Nghi Càn Khôn tán vốn đã bị Cực Chiến đạo bố trí cấm chế, dùng cấm chế che cấm chế, đây là thủ đoạn quen thuộc của Ninh Dạ.

Ngũ Dương Công Tử - Công Tôn Dạ lại là người của Yên Vũ lâu?

Các đại tiên môn luôn cài cắm gián điệp vào nhau, nhưng đa số là Hoa Luân trở xuống, rất ít cấp bậc Vạn Pháp, nhưng không phải tuyệt đối không có.

Có điều không ai ngờ Công Tôn Dạ lại là người của Yên Vũ lâu.

Còn đối với Yên Vũ lâu, khiến Công Tôn Dạ bại lộ vì Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cũng rất đáng giá.

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm tức giận gào thét: “Khốn kiếp!”

Cùng xuất thủ đánh về phía Công Tôn Dạ.

Lạc Đông Du lại cười ha hả: “Cút ra ngoài!”

Mây gió xoay chuyển, hắn lại chủ động trục xuất mọi người ra ngoài Tri Vi giới, nhưng vừa xuất hiện đã thấy mưa máu đầy trời.

Nhạc Tâm Thiện kinh hãi: “Thị Huyết chú?”

Lạc Đông Du chó chết, còn phối hợp với Khâu Mộng Sơn, không ngờ lại đẩy mình vào Thị Huyết chú của Khâu Mộng Sơn.

Chú pháp này cực kỳ ác độc, không những tổn thương nguyên thần mà còn có thể cưỡng ép thay đổi sở thích của con người, hóa thành thích ăn thịt người. Nhạc Tâm Thiện không muốn trở thành cuồng ma ham ăn thịt người, ánh sáng hắc bạch hiện ra, bạch quang rực rỡ bảo vệ bốn phương. Nhưng cho dù thế vẫn có vài đệ tử Hắc Bạch thần cung trúng chiêu, ai nấy kêu gào thảm thiết.

Phong Đông Lâm vung ống tay áo, ầm ầm ầm đánh lên đám đệ tử kia, lập tức giết chết bọn họ, giọng điệu trầm trọng: “Thế này tốt hơn cho họ.”

Thật ra hắn không giải thích thì mọi người cũng hiểu, đã trúng Thị Huyết chú, có là người cũng trở thành ma.

Nhưng cứ như vậy, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Khâu Mộng Sơn mang theo Tri Vi giới, đã bỏ trốn mất dạng, có đuổi cũng không kịp.

Nhạc Tâm Thiện nổi giận không nhịn nổi: “Khốn kiếp!”

Lần này ra tay không những không cướp được Ngọc Hoàng Cốt ngược lại còn khiến Công Tôn Dạ trộm mất Lưỡng Nghi Càn Khôn tán, có thể tưởng tượng trong lòng phẫn nộ tới mức nào.

Cũng may ít nhất Ngọc Hoàng Cốt đã tới tay.

Phong Đông Lâm nhìn Ngọc Hoàng Cốt trong tay Tần Thì Nguyệt: “Của chúng ta.”

Tần Thì Nguyệt ngạo nghễ ngẩng đầu lên: “Trong điều kiện ta đã đàm phán với Ninh Dạ chỉ nói sẽ giúp các ngươi mai phục đối phó với Yên Vũ lâu chứ không nói sẽ ra tay cướp Ngọc Hoàng Cốt giúp các ngươi. Hắc Bạch thần cung không tự lấy được Ngọc Hoàng Cốt, chuyện này không nằm trong giao dịch.”

“Hả?” Ánh mắt Nhạc Tâm Thiện lạnh lùng nhìn Tần Thì Nguyệt.

Nữ nhân kia lại hoàn toàn không sợ hãi, Đồ Thiên Quân hừ lạnh một tiếng, xoay lưỡi rìu đỏ máu, cho dù đối mặt với năm vị Thiên Cương cùng một lúc, chiến ý của y vẫn bốc lên bừng bừng.

“Hay là để thuộc hạ.” Ninh Dạ đã đi tới.

Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm thầm ngạc nhiên nhưng không ngăn cản.

Ninh Dạ đi tới bên cạnh Tần Thì Nguyệt rồi nói: “Ngươi biết mình đã nuốt Phần Tâm đan.”

“Đúng, nhưng so với Ngọc Hoàng Cốt, cái mạng của Tần Thì Nguyệt chẳng là gì.” Tần Thì Nguyệt mỉm cười yêu kiều đáp lời.

Ý là dẫu thịt nát xương tan vì Cực Chiến đạo, cô nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Ninh Dạ mỉm cười: “E là ngươi có chết cũng vô ích. Ngươi tưởng ngươi lấy được Ngọc Hoàng Cốt thật à?”

Tần Thì Nguyệt ngớ người, Đồ Thiên Quân lạnh nhạt nói: “Trong hộp có khí tức của Ngọc Hoàng Cốt, Khâu Mộng Sơn không lừa được vương.”

“Chỉ cần chịu chi một chút, mài ít mảnh vụn là có khí tức của Ngọc Hoàng Cốt.”

Tần Thì Nguyệt mở hộp, phát hiện bên trong chỉ có phấn ngọc màu xanh, không còn gì khác.

Tần Thì Nguyệt đờ ra một chút rồi bật cười: “Đám người này đúng là gian xảo.”

Ánh mắt hung ác của Nhạc Tâm Thiện đã chuyển sang Ninh Dạ: “Kế hoạch của ngươi thất bại rồi!”

Tuy nói người phụ trách xuất thủ chính là bản thân bọn Nhạc Tâm Thiện, thế nhưng nếu kế hoạch đã thất bại, dẫu sao cũng phải có người gánh tội.

Nếu kế hoạch đã do Ninh Dạ thiết lập, như vậy y cũng phải chịu trách nhiệm.

Ninh Dạ lại chẳng lạ gì phong cách của Nhạc Tâm Thiện, vì vậy nói thẳng: “Còn chưa thất bại.”

“Hả?” Mọi người cùng nhìn về phía Ninh Dạ.

Ninh Dạ mỉm cười, bấy giờ mới nói với Tần Thì Nguyệt: “Chỉ cần bắt được Yên Vũ lâu, đồ đã mất cũng sẽ trở lại.”

Còn có chuyện này, mọi người vui mừng.

Phong Đông Lâm nhíu mày: “Thực lực của ngươi còn kém, cấm chế rất dễ bị giải trừ.”

“Điều kiện là bọn chúng biết chuyện này.” Ninh Dạ cười đáp.

Lưỡng Nghi Càn Khôn tán vốn đã bị Cực Chiến đạo bố trí cấm chế, dùng cấm chế che cấm chế, đây là thủ đoạn quen thuộc của Ninh Dạ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.