Chỉ trong chớp mắt ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, bầu trời như nứt ra.
Một lưỡi búa lớn đỏ máu giáng từ trên trời xuống, bổ thẳng về phía Khâu Mộng Sơn.
“Đồ Thiên Quân!” Khâu Mộng Sơn quát lớn một tiếng, giọng nói hoảng sợ: “Sao Cực Chiến đạo lại phái thằng điên nhà ngươi tới đây?”
“Chẳng phải ngươi cũng tới à?” Đồ Thiên Quân còn chưa xuất hiện, phủ quang đã như ngọn núi ập xuống.
Khâu Mộng Sơn quát lớn, đánh vài chục quyền lên không trung, mỗi quyền đánh ra đều tạo thành từng gợn sóng đỏ máu, hóa giải ánh rìu của Đồ Thiên Quân.
Hai người đều là đại năng cảnh giới Vô Cấu, toàn bộ sông Thiên Tỉnh đều bị thần thông của hai người rung chuyển.
Nhưng ngay lúc này một ảo ảnh con khỉ lông trắng xuất hiện sau lưng Tần Thì Nguyệt, đột nhiên hét một tiếng vào không trung.
Bầu trời của sông Thiên Tinh xuất hiện một vòng xoáy không gian quỷ dị.
Sau đó là một nắm tay chậm rãi duỗi ra từ lốc xoáy.
Tốc độ của nắm đấm này rất chậm.
Chậm tới mức chẳng khác gì ốc sên! Nhưng khoảnh khắc nắm đấm xuất hiện, toàn bộ sông Thiên Tinh như bị cố định tại chỗ.
Khâu Mộng Sơn chỉ có nước trơ mắt nhìn nắm đấm từ trên trời giáng xuống, thân hình cứng đờ, khó lòng nhúc nhích.
“Từ Liệt?” Khâu Mộng Sơn rú lên quái dị.
Không ngờ kẻ xuất thủ lại là Diệt Tuyệt Vương của Trấn Bắc phủ, đại năng cảnh giới Niết Bàn, Từ Liệt.
Đối mặt với nắm đấm của Diệt Tuyệt Vương, Khâu Mộng Sơn hoàn toàn không có ý đối kháng.
Hắn rú lên quái dị, ném một cái hộp ra: “Cho ngươi này!”
Sau đó nhảy lên, thân hình khổng lồ linh hoạt như khí, bay lên trên không trung, nắm lấy Tri Vi giới rồi nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.
Hộp ngọc phía bay về phía đối diện, nắm tay của Diệt Tuyệt Vương không đánh xuống nữa.
Chỉ nghe một tiếng thở dài, nắm đấm mở ra, định chụp lấy hộp ngọc.
Đúng lúc này Khâu Mộng Sơn lại kêu to một tiếng, giơ tay chỉ vào hộp ngọc, chỉ thấy hộp ngọc tỏa sáng rực rỡ, không ngờ lại ngăn Diệt Tuyệt Vương thu lại, thậm chí vòng xoáy không gian cũng dao động, bàn tay với uy lực vô biên kia không thể duy trì tiếp, cứ thế biến mất giữa không trung mênh mông.
“Mang đồ về đây.” Theo tiếng nói nặng nề của Diệt Tuyệt Vương, không gian khép lại, Tần Thì Nguyệt giơ tay, hộp ngọc đã rơi vào tay cô.
“Khai Thiên phủ!” Đồ Thiên Quân quát lớn.
Trong tiếng gào thét điên cuồng đó, phủ quang đỏ rực như máu chém theo Khâu Mộng Sơn, đánh thẳng vào cái lưng đầy thịt của hắn. Khâu Mộng Sơn hét lên quái dị, một vật đột nhiên lao khỏi thân hình khổng lồ đó, bay thẳng về phía trước, không ngờ lại là một người vừa nhỏ vừa gầy. Đống thịt béo bị hắn vứt lại đột nhiên nổ tung, hóa thành huyết quang vô tận tỏa ra bốn phía, biến toàn bộ sông Thiên Tinh thành vùng đất máu thịt bầy nhầy.
Đồng thời, một người đã xuất hiện bên cạnh Tần Thì Nguyệt, người quấn da hổ, nửa thân trên để trần, tay cầm một lưỡi búa lớn đỏ máu, tỏa ra khí thế hùng hậu như núi, chính là Huyề Sắc Chiến Tướng - Đồ Thiên Quân của Cực Chiến đạo.
Đối diện với vụ nổ của Khâu Mộng Sơn, nam tử hùng hồn như ngọn núi này cũng phải nghiêm nghị, không muốn tiến lên. Sau khi máu thịt rơi xuống, mặt đất đã tỏa ra huyết quang vô tận.
Cùng lúc đó, trong Tri Vi giới, bầu trời đã bị xé rách.
Lạc Đông Du kinh hãi, nhìn Ninh Dạ với vẻ không thể tin nổi.
Điểm đáng sợ trong đòn vừa rồi của Ninh Dạ không phải ở lực lượng, mà là y tìm đúng chỗ huyền ảo của Tri Vi giới, dẫn dắt lực lượng ba vị lão tổ, đánh trúng chỗ yếu, từ đó mới phá thiên thành công.
Thấy bầu trời đã có kẽ hở, Lạc Đông Du biết không ổn.
Hắn cười gằn một tiếng, đột nhiên giơ tay ấn một cái vào Lưỡng Nghi Càn Khôn tán ở eo Phong Đông Lâm, khoảnh khắc sau đã thấy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán tỏa sáng rực rỡ.
Không tốt!
Phong Đông Lâm kinh hãi.
Tên này định phát động cấm chế.
Lưỡng Nghi Càn Khôn tán là thần vật chiến đấu duy nhất trong tam đại thần vật, là thứ cứng rắn nhất, nhưng cũng vì vậy cấm chế được thi triển trên đó của mang tính bộc phát dữ dội nhất.
Một khi khởi động cấm chế, hậu quả mang tính hủy diệt, thậm chí có thể phá hủy toàn bộ Tri Vi giới.
Lạc Đông Du cũng thật tàn nhẫn, đối với hắn mà nói, cho dù Tri vi giới bị hủy diệt, nhưng nếu kéo được năm vị Thiên Cương xuống nước, chuyện này vẫn rất đáng giá.
Phong Đông Lâm biết không ổn, ngay lúc này Công Tôn Dạ bay lên, hét lớn: “Phong điện chủ, giao thần vật cho ta!”
Phong Đông Lâm vung tay, ném Lưỡng Nghi Càn Khôn tán cho Công Tôn Dạ.
Lúc này Lưỡng Nghi Càn Khôn tán không dùng được, chỉ là vướng víu.
Nhưng ngay khoảnh khắc sau, dị biến đột nhiên nảy sinh.
Lạc Đông Du đột nhiên cười ha hả: “Thành công rồi!”
Chỉ thấy Công Tôn Dạ bỏ qua bản thân, không ngờ lại bay về phía Lạc Đông Du.
Cái gì?
Nhạc Tâm Thiện, Phong Đông Lâm cùng kinh hãi.
Chỉ trong chớp mắt ánh sáng rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, bầu trời như nứt ra.
Một lưỡi búa lớn đỏ máu giáng từ trên trời xuống, bổ thẳng về phía Khâu Mộng Sơn.
“Đồ Thiên Quân!” Khâu Mộng Sơn quát lớn một tiếng, giọng nói hoảng sợ: “Sao Cực Chiến đạo lại phái thằng điên nhà ngươi tới đây?”
“Chẳng phải ngươi cũng tới à?” Đồ Thiên Quân còn chưa xuất hiện, phủ quang đã như ngọn núi ập xuống.
Khâu Mộng Sơn quát lớn, đánh vài chục quyền lên không trung, mỗi quyền đánh ra đều tạo thành từng gợn sóng đỏ máu, hóa giải ánh rìu của Đồ Thiên Quân.
Hai người đều là đại năng cảnh giới Vô Cấu, toàn bộ sông Thiên Tỉnh đều bị thần thông của hai người rung chuyển.
Nhưng ngay lúc này một ảo ảnh con khỉ lông trắng xuất hiện sau lưng Tần Thì Nguyệt, đột nhiên hét một tiếng vào không trung.
Bầu trời của sông Thiên Tinh xuất hiện một vòng xoáy không gian quỷ dị.
Sau đó là một nắm tay chậm rãi duỗi ra từ lốc xoáy.
Tốc độ của nắm đấm này rất chậm.
Chậm tới mức chẳng khác gì ốc sên! Nhưng khoảnh khắc nắm đấm xuất hiện, toàn bộ sông Thiên Tinh như bị cố định tại chỗ.
Khâu Mộng Sơn chỉ có nước trơ mắt nhìn nắm đấm từ trên trời giáng xuống, thân hình cứng đờ, khó lòng nhúc nhích.
“Từ Liệt?” Khâu Mộng Sơn rú lên quái dị.
Không ngờ kẻ xuất thủ lại là Diệt Tuyệt Vương của Trấn Bắc phủ, đại năng cảnh giới Niết Bàn, Từ Liệt.
Đối mặt với nắm đấm của Diệt Tuyệt Vương, Khâu Mộng Sơn hoàn toàn không có ý đối kháng.
Hắn rú lên quái dị, ném một cái hộp ra: “Cho ngươi này!”
Sau đó nhảy lên, thân hình khổng lồ linh hoạt như khí, bay lên trên không trung, nắm lấy Tri Vi giới rồi nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài.
Hộp ngọc phía bay về phía đối diện, nắm tay của Diệt Tuyệt Vương không đánh xuống nữa.
Chỉ nghe một tiếng thở dài, nắm đấm mở ra, định chụp lấy hộp ngọc.
Đúng lúc này Khâu Mộng Sơn lại kêu to một tiếng, giơ tay chỉ vào hộp ngọc, chỉ thấy hộp ngọc tỏa sáng rực rỡ, không ngờ lại ngăn Diệt Tuyệt Vương thu lại, thậm chí vòng xoáy không gian cũng dao động, bàn tay với uy lực vô biên kia không thể duy trì tiếp, cứ thế biến mất giữa không trung mênh mông.
“Mang đồ về đây.” Theo tiếng nói nặng nề của Diệt Tuyệt Vương, không gian khép lại, Tần Thì Nguyệt giơ tay, hộp ngọc đã rơi vào tay cô.
“Khai Thiên phủ!” Đồ Thiên Quân quát lớn.
Trong tiếng gào thét điên cuồng đó, phủ quang đỏ rực như máu chém theo Khâu Mộng Sơn, đánh thẳng vào cái lưng đầy thịt của hắn. Khâu Mộng Sơn hét lên quái dị, một vật đột nhiên lao khỏi thân hình khổng lồ đó, bay thẳng về phía trước, không ngờ lại là một người vừa nhỏ vừa gầy. Đống thịt béo bị hắn vứt lại đột nhiên nổ tung, hóa thành huyết quang vô tận tỏa ra bốn phía, biến toàn bộ sông Thiên Tinh thành vùng đất máu thịt bầy nhầy.
Đồng thời, một người đã xuất hiện bên cạnh Tần Thì Nguyệt, người quấn da hổ, nửa thân trên để trần, tay cầm một lưỡi búa lớn đỏ máu, tỏa ra khí thế hùng hậu như núi, chính là Huyề Sắc Chiến Tướng - Đồ Thiên Quân của Cực Chiến đạo.
Đối diện với vụ nổ của Khâu Mộng Sơn, nam tử hùng hồn như ngọn núi này cũng phải nghiêm nghị, không muốn tiến lên. Sau khi máu thịt rơi xuống, mặt đất đã tỏa ra huyết quang vô tận.
Cùng lúc đó, trong Tri Vi giới, bầu trời đã bị xé rách.
Lạc Đông Du kinh hãi, nhìn Ninh Dạ với vẻ không thể tin nổi.
Điểm đáng sợ trong đòn vừa rồi của Ninh Dạ không phải ở lực lượng, mà là y tìm đúng chỗ huyền ảo của Tri Vi giới, dẫn dắt lực lượng ba vị lão tổ, đánh trúng chỗ yếu, từ đó mới phá thiên thành công.
Thấy bầu trời đã có kẽ hở, Lạc Đông Du biết không ổn.
Hắn cười gằn một tiếng, đột nhiên giơ tay ấn một cái vào Lưỡng Nghi Càn Khôn tán ở eo Phong Đông Lâm, khoảnh khắc sau đã thấy Lưỡng Nghi Càn Khôn tán tỏa sáng rực rỡ.
Không tốt!
Phong Đông Lâm kinh hãi.
Tên này định phát động cấm chế.
Lưỡng Nghi Càn Khôn tán là thần vật chiến đấu duy nhất trong tam đại thần vật, là thứ cứng rắn nhất, nhưng cũng vì vậy cấm chế được thi triển trên đó của mang tính bộc phát dữ dội nhất.
Một khi khởi động cấm chế, hậu quả mang tính hủy diệt, thậm chí có thể phá hủy toàn bộ Tri Vi giới.
Lạc Đông Du cũng thật tàn nhẫn, đối với hắn mà nói, cho dù Tri vi giới bị hủy diệt, nhưng nếu kéo được năm vị Thiên Cương xuống nước, chuyện này vẫn rất đáng giá.
Lạc Đông Du đột nhiên cười ha hả: “Thành công rồi!”
Chỉ thấy Công Tôn Dạ bỏ qua bản thân, không ngờ lại bay về phía Lạc Đông Du.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]