Chương trước
Chương sau


Đinh Tiểu Hương vội vàng nói: “Bây giờ cô nương đã là tội phạm bỏ trốn, nếu không có chỗ dựa, cứ như vậy cũng không phải kế sách về lâu về dài. Hơn nữa cô nương biết rất nhiều chuyện về Yên Vũ lâu, Vạn Hoa cốc chúng ta đang cần nhân tài như cô nương, chắc chắn sẽ không bạc đãi cô nương.”

“Vậy à?” Cố Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi, cứ tới xem thử, đi trước dẫn đường.”

Đám nữ nhân đã vội vàng đi về phía Thiên Tú các.

——————————————

Sông Thiên Tinh.

Đã không thấy ai của Hắc Bạch thần cung, chỉ có Tần Thì Nguyệt và người của Cực Chiến đạo vẫn còn ở đây, lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian từ từ trôi qua.

Sắc trời đã tối.

Dưới ánh sao lóng lánh, sông Thiên Tinh lặng ngắt như tờ.

Ánh sao hạ xuống cánh tay để trần của Tần Thì Nguyệt, phản chiêu slấp lánh, rọi lên gương mặt lạnh lùng của cô, càng tôn thêm vẻ nghiêm túc.

Cuối cùng một bóng người cũng xuất hiện ở chân trời, nhanh chóng bay tới.

Chính là Khâu Mộng Sơn.

Hắn tới đây một mình.

Thân hình khôi ngô như ngọn núi của hắn chẳng khác gì một tấm biển báo sống, khiến Tần Thì Nguyệt cũng hoảng hốt: “Sao lại là tên này?”

Yên Vũ lâu có ba người điên nổi tiếng, trong đó kẻ tiếng tăm lẫy lừng nhất chính là Thực Nhân Ma - Khâu Mộng Sơn.

Tuy là người nhưng thực chất là ma, tác phong hành động còn giống Ma môn hơn Ma môn.

Lúc này Khâu Mộng Sơn đi tới, hạ xuống trước mặt Tần Thì Nguyệt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tần Thì Nguyệt đầy tham lam.

Nhưng người khác tham lam là ngấp nghé sắc đẹp, hắn lại chỉ tham lam vì vị thịt ngon. Nghe nói trong lòng Khâu Mộng Sơn, càng là mỹ nữ, hương vị thịt lại càng mềm.

Tần Thì Nguyệt cố nén cảm giác buồn nôn, nói: “Các ngươi đến muộn.”

Khâu Mộng Sơn cười ha hả: “Cô bé, đừng nóng vội như vậy. Chuyện Ngọc Hoàng Cốt đã đồn ra ngoài, ai biết Hắc Bạch thần cung có âm mưu gì sau lưng chúng ta không, dẫu sao cũng phải kiểm tra kỹ lưỡng mới an tâm được chứ.”

“Bây giờ kiếm trảa rồi, đã yên tâm chưa?” Tần Thì Nguyệt hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Khâu Mộng Sơn há miệng, lấy một cái hộp từ trong miệng ra, mở hộp, chỉ thấy trong đó là một khúc xương trắng noãn như ngọc.

Chính là Ngọc Hoàng Cốt.

“Thấy chưa?” Khâu Mộng Sơn cười ha hả: “Ngươi thì sao?”

Tần Thì Nguyệt chậm rãi giơ cánh tay lên.

Nguyên Cực Thần Quang như một sợi tơ ánh sáng, cuộn tròn trên cổ tay của cô.

“Tốt lắm!” Khâu Mộng Sơn là cao thủ cỡ nào, liếc mắt một cái là nhận ra thần vật, hắn cười ha hả: “Đã mang đồ tới, vậy thì trao đổi thôi.”

“Các ngươi đưa trước đi.” Tần Thì Nguyệt nói.

Khâu Mộng Sơn sắc mặt hung ác khép nắp hộp lại: “Vì sao?”

“Chỉ vì ngươi là Khâu Mộng Sơn.” Tần Thì Nguyệt không nhường nửa bước: “Tất cả người của Cực Chiến đạo ở đây cộng lại cũng chẳng bằng một đòn của ngươi. Khâu Mộng Sơn, ngươi không tới mức sợ hãi loại tiểu nhân vật như ta đấy chứ?”

“Ai da, tiên môn có bao nhiêu là thủ đoạn, một số việc đâu phải chỉ dựa vào thực lực.”

“Đã thế, ta có một biện pháp.” Tần Thì Nguyệt nói: “Ta sẽ bố trí một pháp, sau đó đặt Nguyên Cực Thần Quang vào trong trận, lùi lại trăm trượng. Sau khi ta rời khỏi, thượng tiên giao Ngọc Hoàng Cốt cho ta rồi phá trận lấy bảo vật là được.”

Nói xong đã lập tức bố trí một trận pháp, Khâu Mộng Sơn quan sát, thấy là Chiết Quang trận. Trong tình huống Nguyên Cực Thần Quang không có ai bảo vệ, nếu trận này bị tấn công rất có thể sẽ làm hao tổn, nhưng người bố trí trận pháp này cũng không thể lợi dụng trận pháp để thu hồi Nguyên Cực Thần Quang, đặc biệt là trong tình huống thực lực Tần Thì Nguyệt chỉ có hạn.

Thấy tình hình như vậy Khâu Mộng Sơn cười nói: “Cũng là một cách hay.”

Tần Thì Nguyệt bèn đặt Nguyên Cực Thần Quang xuống, lùi lại phía sau.

Đợi tới lúc lùi lại hơn trăm trượng, Tần Thì Nguyệt mới nói: “Thượng tiên có thể đưa cho ta.”

Không ngờ Khâu Mộng Sơn lại chẳng có ý quỵt nợ, tiện tay ném cái hộp cho Tần Thì Nguyệt đồng thời giơ tay chộp vào Nguyên Cực Thần Quang trong trận.

Ngay lúc hắn xuất thủ, đất trời bỗng đổi thay, tiếng sấm nổ vang.

Trên không trung xuất hiện một bàn tay khổng lồ nắm thẳng lấy hộp: “Ha ha, thần vật có linh, người có đức mới được nhận!”

Chính là Phong Đông Lâm.

Phong Đông Lâm đột nhiên xuất thủ, nắm thẳng lấy cái hộp trên không trung, hút nó trở lại.

Chứng kiến cảnh tượng này, Khâu Mộng Sơn lại chẳng hề hoảng loạn, giơ tay nhanh chóng tóm một cái, đã thu lấy Nguyên Cực Thần Quang.

Tần Thì Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, không hề có ý ngăn cản.

Khâu Mộng Sơn thu lấy Nguyên Cực Thần Quang, cười lớn nói: “Biết ngay Hắc Bạch thần cung các ngươi không có ý tốt mà, định chơi trò chim sẻ rình mồi mà, nhưng đồ của ông đây đâu dễ lấy như vậy?”

Sau khi hắn lên tiếng, Phong Đông Lâm đã lấy được hộp, mở ra, chỉ thấy một luồng hào quang xông thẳng lên trời, hắn không thấy Ngọc Hoàng Cốt mà thấy một thế giới rộng lớn hùng vĩ.

Đinh Tiểu Hương vội vàng nói: “Bây giờ cô nương đã là tội phạm bỏ trốn, nếu không có chỗ dựa, cứ như vậy cũng không phải kế sách về lâu về dài. Hơn nữa cô nương biết rất nhiều chuyện về Yên Vũ lâu, Vạn Hoa cốc chúng ta đang cần nhân tài như cô nương, chắc chắn sẽ không bạc đãi cô nương.”

“Vậy à?” Cố Tiêu Tiêu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Được rồi, cứ tới xem thử, đi trước dẫn đường.”

Đám nữ nhân đã vội vàng đi về phía Thiên Tú các.

——————————————

Sông Thiên Tinh.

Đã không thấy ai của Hắc Bạch thần cung, chỉ có Tần Thì Nguyệt và người của Cực Chiến đạo vẫn còn ở đây, lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian từ từ trôi qua.

Sắc trời đã tối.

Dưới ánh sao lóng lánh, sông Thiên Tinh lặng ngắt như tờ.

Ánh sao hạ xuống cánh tay để trần của Tần Thì Nguyệt, phản chiêu slấp lánh, rọi lên gương mặt lạnh lùng của cô, càng tôn thêm vẻ nghiêm túc.

Cuối cùng một bóng người cũng xuất hiện ở chân trời, nhanh chóng bay tới.

Chính là Khâu Mộng Sơn.

Hắn tới đây một mình.

Thân hình khôi ngô như ngọn núi của hắn chẳng khác gì một tấm biển báo sống, khiến Tần Thì Nguyệt cũng hoảng hốt: “Sao lại là tên này?”

Yên Vũ lâu có ba người điên nổi tiếng, trong đó kẻ tiếng tăm lẫy lừng nhất chính là Thực Nhân Ma - Khâu Mộng Sơn.

Tuy là người nhưng thực chất là ma, tác phong hành động còn giống Ma môn hơn Ma môn.

Lúc này Khâu Mộng Sơn đi tới, hạ xuống trước mặt Tần Thì Nguyệt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tần Thì Nguyệt đầy tham lam.

Nhưng người khác tham lam là ngấp nghé sắc đẹp, hắn lại chỉ tham lam vì vị thịt ngon. Nghe nói trong lòng Khâu Mộng Sơn, càng là mỹ nữ, hương vị thịt lại càng mềm.

Tần Thì Nguyệt cố nén cảm giác buồn nôn, nói: “Các ngươi đến muộn.”

Khâu Mộng Sơn cười ha hả: “Cô bé, đừng nóng vội như vậy. Chuyện Ngọc Hoàng Cốt đã đồn ra ngoài, ai biết Hắc Bạch thần cung có âm mưu gì sau lưng chúng ta không, dẫu sao cũng phải kiểm tra kỹ lưỡng mới an tâm được chứ.”

“Bây giờ kiếm trảa rồi, đã yên tâm chưa?” Tần Thì Nguyệt hỏi.

“Đương nhiên rồi.” Khâu Mộng Sơn há miệng, lấy một cái hộp từ trong miệng ra, mở hộp, chỉ thấy trong đó là một khúc xương trắng noãn như ngọc.

Chính là Ngọc Hoàng Cốt.

“Thấy chưa?” Khâu Mộng Sơn cười ha hả: “Ngươi thì sao?”

Tần Thì Nguyệt chậm rãi giơ cánh tay lên.

Nguyên Cực Thần Quang như một sợi tơ ánh sáng, cuộn tròn trên cổ tay của cô.

“Tốt lắm!” Khâu Mộng Sơn là cao thủ cỡ nào, liếc mắt một cái là nhận ra thần vật, hắn cười ha hả: “Đã mang đồ tới, vậy thì trao đổi thôi.”

“Các ngươi đưa trước đi.” Tần Thì Nguyệt nói.

Khâu Mộng Sơn sắc mặt hung ác khép nắp hộp lại: “Vì sao?”

“Chỉ vì ngươi là Khâu Mộng Sơn.” Tần Thì Nguyệt không nhường nửa bước: “Tất cả người của Cực Chiến đạo ở đây cộng lại cũng chẳng bằng một đòn của ngươi. Khâu Mộng Sơn, ngươi không tới mức sợ hãi loại tiểu nhân vật như ta đấy chứ?”

“Ai da, tiên môn có bao nhiêu là thủ đoạn, một số việc đâu phải chỉ dựa vào thực lực.”

“Đã thế, ta có một biện pháp.” Tần Thì Nguyệt nói: “Ta sẽ bố trí một pháp, sau đó đặt Nguyên Cực Thần Quang vào trong trận, lùi lại trăm trượng. Sau khi ta rời khỏi, thượng tiên giao Ngọc Hoàng Cốt cho ta rồi phá trận lấy bảo vật là được.”

Nói xong đã lập tức bố trí một trận pháp, Khâu Mộng Sơn quan sát, thấy là Chiết Quang trận. Trong tình huống Nguyên Cực Thần Quang không có ai bảo vệ, nếu trận này bị tấn công rất có thể sẽ làm hao tổn, nhưng người bố trí trận pháp này cũng không thể lợi dụng trận pháp để thu hồi Nguyên Cực Thần Quang, đặc biệt là trong tình huống thực lực Tần Thì Nguyệt chỉ có hạn.

Thấy tình hình như vậy Khâu Mộng Sơn cười nói: “Cũng là một cách hay.”

Tần Thì Nguyệt bèn đặt Nguyên Cực Thần Quang xuống, lùi lại phía sau.

Đợi tới lúc lùi lại hơn trăm trượng, Tần Thì Nguyệt mới nói: “Thượng tiên có thể đưa cho ta.”

Không ngờ Khâu Mộng Sơn lại chẳng có ý quỵt nợ, tiện tay ném cái hộp cho Tần Thì Nguyệt đồng thời giơ tay chộp vào Nguyên Cực Thần Quang trong trận.

Chứng kiến cảnh tượng này, Khâu Mộng Sơn lại chẳng hề hoảng loạn, giơ tay nhanh chóng tóm một cái, đã thu lấy Nguyên Cực Thần Quang.

Tần Thì Nguyệt chỉ lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, không hề có ý ngăn cản.

Khâu Mộng Sơn thu lấy Nguyên Cực Thần Quang, cười lớn nói: “Biết ngay Hắc Bạch thần cung các ngươi không có ý tốt mà, định chơi trò chim sẻ rình mồi mà, nhưng đồ của ông đây đâu dễ lấy như vậy?”

Sau khi hắn lên tiếng, Phong Đông Lâm đã lấy được hộp, mở ra, chỉ thấy một luồng hào quang xông thẳng lên trời, hắn không thấy Ngọc Hoàng Cốt mà thấy một thế giới rộng lớn hùng vĩ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.